Khách sạn Yên Vân cũng xây theo kết cấu cột son ngói xanh, lúc mới xây cũng được coi là nguy nga tráng lệ, bây giờ đã nhiều năm trôi qua, lại ít quét dọn tu sửa, nhìn từ xa chỉ thấy bình thường chẳng có gì đặc biệt; nằm tọa lạc giữa những rặng núi, nom chẳng khác gì hàng trăm đạo quán miếu thờ trên Lâu Quan Đài.
Lần đầu tiên Diệp Ngọc Đường đến Lâu Quan Đài ở Chung Nam Sơn thì vẫn chưa có khách sạn Yên Vân này. Sau khi nàng đi không lâu, chủ nhân của Kiếp Phục Các nhất thời tâm huyết dâng trào quyên vạn lượng hoàng kim lấy được mảnh đất này, sau đó mới xây nên khách sạn Yên Vân.
Khách sạn trông thì bụi bặm, hai tấm biển hai bên trái phải lại sạch như mới gột rửa.
Bên trái viết: Đất này đây hóa cảnh non nước
Bên phải viết: Chốn này đây hóa hình khói mây.
Hoành phi: Yên Vân khách sạn.
Mười năm trước, lúc Diệp Ngọc Đường thấy hai tấm biển này đã nói: Văn vẻ gì như cức chó.
Bây giờ nhìn lại vẫn muốn tặng y nguyên sáu chữ đó.
Tạ Tấn lại khen: “Ý cảnh hay quá!”
...
Đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa.
Khách sạn mở rộng cửa lớn, bên trong rộng rãi tươm tất, và tất nhiên cũng có chút tiêu điều vắng lặng.
Đối diện cửa lớn là một bàn thờ, trên bàn đặt một chiếc giá trưng quạt, phía trên gắn một thứ nhìn giống như nan quạt, dài chừng nửa cánh tay, toàn thân đen nhánh, mặt trên vẽ hoa văn cỏ dại mạ vàng.
Vật này chính là binh khí Diệp Ngọc Đường sử dụng lúc trước, tên là “Trường Sinh”.
Khi xưa bị nàng mang đi cầm, giờ đây không biết tại sao lại lưu lạc đến chỗ này, trở thành đầu bài của Chung Nam Luận Kiếm.
Người thắng được hạng nhất chỉ có thể giữ nó trong vòng một năm, vào đêm trước ngày diễn ra Chung Nam Luận Kiếm lần kế tiếp phải trả nó lại cho Kiếp Phục Các, để Kiếp Phục Các tận tay chuyển giao cho hạng nhất nhiệm kỳ mới.
Ngày mai chính là ngày đầu tiên của luận kiếm, cho nên Kiếp Phục Các đặt nó ở nơi dễ thấy nhất, thông thông khí, đoán chừng sáng sớm ngày mai sẽ khiêng ra đặt cạnh bức hoành “Không biết tuổi già sắp đến” mà Kiếm Lão Hổ đã dựng lên.
Nếu mới trông thấy lần đầu thì nhất định sẽ nghĩ “Đây là cái quái gì?”
Thoạt nhìn là một cây quạt xếp, thực ra cũng có thể sử dụng như một cây quạt xếp, với điều kiện là sức của ngươi đủ mạnh. Dù sao phần lớn quạt xếp trong thiên hạ đều nhẹ tênh, nặng gần mười sáu cân (8 kg) như nó thì lại hiếm thấy.
Có thể có người sẽ hỏi: “Thiên hạ có vô số binh khí, mặc dù chẳng thiếu tông môn lấy quạt làm vũ khí, nhưng làm sao người biết người giành hạng nhất sẽ dùng cây quạt này thuận tay?”
Bởi vì ngoài là quạt xếp ra, nó còn có thể là rất nhiều thứ khác.
Lần đầu tiên Trưởng Tôn Mậu cầm nó đến trước mặt nàng, cười hì hì cho nàng xem món bảo khí này.
Lúc đó nàng nhận nó từ trong tay chàng, hí hoáy một lúc lâu, rất tò mò hỏi chàng: “Đây là binh khí gì, sao lại nặng như vậy?”
“Nó là tất cả mọi thứ.”
“Cái gì mà tất cả, giải thích như thế nào?”
“Đường nhi, nàng nhìn nhé: thoạt nhìn nó là một cây quạt, nhưng thực ra là kiếm. Chạm vào là mở ra, thành song kiếm. Gấp lại thì thành đao, cũng có thể là song đao...Thế này thì thành việt (một loại binh khí thời xưa), thế này thì là rìu, thế này là côn, thế này là trượng; dài nhất sẽ như thế này, là thương. Nếu chỉ là quạt thì trong hộp cất giấu hơn một trăm ám khí ngân châm. Thế nào, lợi hại không?”
Nắm gọn trong tay, khẽ vận lực, thanh đoản côn tức thì rũ xuống. Nương theo mấy tiếng xột xoạt vui tai, thứ này biến thành các loại binh khí khác nhau theo nhu cầu của chàng.
“Thiên hạ không có ai có thể tinh thông mười tám loại binh khí. Tạo ra vật này hẳn là mù tịt về võ học thế gian. Chỉ có thợ mới như vậy, nhưng quá mức lãng phí.”
“Nói vậy cũng đúng. Nhưng nói thiên hạ ‘không ai’ thì lại không đúng, trăm ngàn năm trôi qua thể nào cũng sẽ có một người. Đến trăm năm trở lại đây thì gặp được Đường nhi. Tiết thợ rèn dùng vụn sao chổi rơi xuống tạo ra hai món thần binh, một món cỏ dại mạ vàng chính là Trường Sinh này. Trong một ngàn năm này, Trường Sinh may mắn gặp được Đường nhi, bây giờ ta mang đến tặng nàng, nàng chớ phụ lòng ta.”
“Còn một món khác thì sao?”
“Một món khác là hải đường mạ bạc, tên là Đàm Hiêu.”
...
Tiểu nhị quan sát hai người, cười nói: “Úc cô nương, ngài là tới thuê Long đầu sao? Khách treo đơn trên cả trấn này chỉ còn thiếu ngài thôi đấy... cuối cùng ngài cũng tới rồi.”
Diệp Ngọc Đường chợt hoàn hồn: “A, đúng vậy. Còn dư mấy người?”
Tiểu nhị cười đáp: “Cũng chỉ còn mỗi...” Hắn cân nhắc hồi lâu, dù sao người đó cũng không để lại danh tính, bèn do dự nói: “Chỉ còn lại cái cô nương tự xưng là Võ Khúc đó thôi. Hôm qua ngài mời nàng ấy đến khách sạn Tuyết Châu, đã thấy công phu của nàng chưa? Hay là thuê nàng đó nhé?”
Diệp Ngọc Đường thoáng trầm tư một lúc, nói: “Ta muốn thử công phu của nàng ta lần nữa, có được không?”
Tiểu nhị đáp: “Đương nhiên là được, ta đi mời nàng ấy ra liền.”
Hai người được mời ngồi xuống ghế bát tiên, tiếp đó lại đưa tới hai chén trà nóng.
Diệp Ngọc Đường uống không ra vị gì, Tạ Tấn lại ngồi ở ghế bên cạnh phẩm trà, khen hết lời: “Trà ngon! Trà ngon!”
Nàng im ỉm uống nửa chén, đắng đến mức nhíu chặt mày. Gác chén trà sang một bên, đang định cầm vò rượu lên thì người đã tới.
Diệp Ngọc Đường nghe tiếng ngẩng đầu lên, chỉ thấy tiểu nhị dẫn một nữ tử xinh đẹp cao dong dỏng bước xuống lầu.
Tối qua nàng ta ngủ say, chỉ ngắm được mỗi cái mặt. Hôm nay nữ tử này bận đoản đả toàn thân đen tuyền, tóc không quá dài buộc thành đuôi ngựa ngắn ở sau đầu, không biết là vì đuôi ngựa buộc quá chặt hay là trời sinh đã vậy, mắt phượng của nữ tử hơi hẹp, đuôi mắt xếch lên, cặp lông mày hào khí tận trời gần như kéo thẳng đến tóc mai.
Lúc đi đường, bước chân vững vàng. Lúc nhìn người khác, không giận tự uy.
Ăn bận gọn gàng già giặn, khí chất cực kỳ cường thế, cả người từ trên xuống dưới, từ sợi tóc cho đến mũi giày đều viết bốn chữ thật to: Ta là Võ Khúc!
Diệp Ngọc Đường nhìn nàng ta, rồi lại cúi đầu nhìn trang phục của mình, trong lòng thầm nhủ: Tự thẹn không bằng, tự thẹn không bằng.
Tạ Tấn ngồi bên cạnh nàng trực tiếp đứng bật dậy, ấp a ấp úng nói: “Tiền bối, đã lâu không gặp.”
Vị “tiền bối” này liếc y một cái, gọn gàng dứt khoát châm biếm: “Không phải mới gặp hôm qua à?”
Đặc sắc quá, tiên sư nó chứ, đến cả giọng điệu nói chuyện cũng y chang, quả thực giống như soi gương vậy.
Trong lòng nàng nghĩ: Kể ra cũng lạ. Trước đây trên phố dán rất nhiều bức chân dung của nàng, nhưng phần lớn đều bóp méo ngoại hình của nàng, vẽ nàng như yêu ma quỷ quái vậy, không chỉ hù dọa được tiểu hài tử mà còn chặn được cả vận đào hoa.
Người gặp qua nàng cũng không ít, nhưng người hiểu nàng lại không nhiều. Bộ pháp đi đường và giọng điệu nói chuyện của người này lại giống nàng đến sáu bảy phần, không có một khoảng thời gian hiểu biết nhất định, e là không thể bắt chước được như thế này.
Nàng quen nữ tử này sao? Nàng nghĩ.
Trong lúc Diệp Ngọc Đường còn đang suy nghĩ, “tiền bối” đã hỏi thẳng: “Người tìm ta thử công phu? Không phải đã thử rồi sao, không hài lòng?”
Diệp Ngọc Đường mỉm cười nói: “Hài lòng, nhưng lúc ấy không nhìn rõ, muốn xem lại một lần nữa.”
“Tiền bối” nói: “Ngươi coi ta là khỉ làm xiếc đấy à?”
Diệp Ngọc Đường nói: “Thế có thử hay không?”
“Tiền bối” cúi đầu nhìn chân nàng: “Thử với ai?”
Diệp Ngọc Đường nói: “Chắc chắn không phải là ta rồi.” Nói xong nháy mắt với Tạ Tấn bên cạnh: “Hắn thử với ngươi, ta nhìn.”
Tạ Tấn bỗng thấy hoang mang: “Còn thử nữa hả?”
“Tiền bối” bật cười: “Đương nhiên có thể thử, nhưng thật không khéo, binh khí của ta mất rồi...”
Tạ Tấn toan lên tiếng, Diệp Ngọc Đường đã ngắt lời y: “Thật trùng hợp, hắn mang theo hai thanh kiếm.” Nói xong liền ra hiệu cho y: “Kiếm đâu? Còn không mau đưa cho Võ Khúc.”
Tạ Tấn vội vàng dâng lên bằng hai tay.
“Tiền bối” do dự nhận lấy, có chút không hiểu cho lắm.
Diệp Ngọc Đường cười nói: “Sao vậy, không quen dùng kiếm hả?”
“Tiền bối” cũng cười: “Trên đời này còn có binh khí nào ta dùng không quen sao?”
Diệp Ngọc Đường nhất thời không biết nàng ta đang tự khen hay là khen mình, có hơi lâng lâng.
Tiếp đó lại hỏi: “Xưng hô thế nào?”
Cũng không thể cứ gọi là Võ Khúc mãi được, ngượng mồm chết mất.
Người này lại nói: “Thế cũng không sao, tên gọi chỉ là biệt hiệ mà thôi, ngươi gọi ta là gì cũng được, không cần phải băn khoăn.”
Diệp Ngọc Đường: “...”
Người này rút kiếm ra xem, hất cằm với Tạ Tấn: “Tới.”
Tạ Tấn bước lên hai bước, ôm quyền nói: “Tiền bối, xin chỉ giáo.”
Lời vừa dứt, “Tiền bối” đã sấn lên hai bước, thoắt cái vọt tới như gió giật sấm rền, bổ thẳng một kiếm xuống đỉnh đầu y!
Tạ Tấn chưa kịp hoàn hồn, giơ ngang vỏ kiếm chắn lại, cứ thế cứng rắn chịu đựng mười phần lực đạo, bị kiếm khí chấn động lui lại hơn mười bước, mông va cái rầm vào bàn trà.
“Tiền bối” lại không tới gần nữa, chỉ xoay tay cầm kiếm ra sau lưng, hỏi: “Thế nào?”
Tạ Tấn dùng hai bàn tay đang run lên xoa mông, đứng dậy nói: “Bái phục.”
Y nói thật. Phản ứng của “Tiền bối” nhanh hơn y nhiều, lại ứng biến linh hoạt, với năng lực của y thì còn lâu mới ứng phó được với thân pháp như thế.
Nghĩ đến đây, Diệp Ngọc Đường nói: “Ngươi đã biết hắn đánh không lại ngươi, còn thừa dịp ra hư chiêu, uổng cho người ta phải gọi ngươi một tiếng tiền bối, ngươi tự thấy mình có xứng làm tiền bối không?”
“Tiền bối” nghe vậy, nở nụ cười tự phụ, nói: “Vậy ta sẽ nhường hắn ba chiêu.”
Diệp Ngọc Đường nói: “Ba chiêu thôi à? Không bằng ít nhất mười chiêu đi.”
“Tiền bối” sửng sốt, lại nói: “Có gì khó! Tiểu tử, lên đi!”
Tạ Tấn lại chậm chạp không chịu tới gần, khó xử nói: “Ta thật sự đánh không lại mà.”
Diệp Ngọc Đường nói: “Nàng ta đã nói sẽ nhường ngươi mười chiêu.”
“Đừng nói mười chiêu, dù có nhường một trăm chiêu thì ta cũng đánh không lại, huống hồ tiền bối là nữ tử, ta là nam nhi, bảo tiền bối nhường ta mười chiêu...” Tạ Tấn lộ vẻ do dự: “Thật sự mất mặt lắm.”
Diệp Ngọc Đường giễu cợt: “Người còn biết mình là nam nhi à, nam nhi Tuyết Bang đối mặt với kẻ địch mạnh sẽ lâm trận lùi bước như ngươi sao, vậy là không mất mặt à.”
Tạ Tấn nghe vậy, hai tai đỏ bừng, trong bụng nhủ thầm, dù không có một chút phần thắng nào, dù sao cũng phải đánh một trận.
Nhắm mắt nhớ lại cơ số biến chiêu của tám thức Nguyệt Ảnh Kiếm mà bản thân đã sớm luyện tới lô hỏa thuần thanh (*), y hít sâu một hơi, nhấc kiếm xông lên.
(*) lô hỏa thuần thanh (炉火纯青): lửa trong lò đã hóa màu xanh, ngụ ý chỉ cảnh giới tối cao.
Vừa mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt kiêu ngạo cầm kiếm đứng đằng kia, ba phần tự tin mới tìm về được lập tức bị đánh cho tan tác.
Chưa chiến đã tự bại, lòng dạ rối bời, bước chân cũng lảo đảo, hướng đi bị lệch, một kiếm đâm chệch ra ngoài.
“Tiền bối” đến kiếm còn chưa rút ra, thoáng nghiêng người sang một bên nhường đường, Tạ Tấn lảo đảo, nhào ra sau nàng ta bốn, năm bước.
“Tiền bối” phì cười thành tiếng.
Diệp Ngọc Đường lại cau mày nhìn y chằm chằm, hét lớn: “Tạ Tấn, thức thứ chín!”
Y luống cuống nói: “Vừa mới học xong, luyện chưa quen!”
Nàng nói: “Quy muội thứ nhất, vô vọng thứ hai.”
Tạ Tấn đột nhiên nghe thấy phương vị Phục Hi quẻ sáu mươi tư, kết hợp với thức thứ chín Nguyệt Ảnh Kiếm mới học thuộc mấy tháng trước, mũi kiếm xoay ngoắt từ sau lưng, xoay người lại đâm xéo tới, đánh “tiền bối” không thể không rút kiếm ra xoay người chặn lại.
Keng một tiếng, Tạ Tấn chỉ cảm thấy hổ khẩu tê rần.
Chiêu này dù chưa tiếp cận được thân thể của nàng ta, Tạ Tấn lại cảm thấy chỗ huyền diệu trong sự kết hợp giữa bộ pháp này với kiếm chiêu.
Vì thế, trước khi nàng mở miệng nói tiếp câu sau “Tổn ích khảm tiệm” thì bước kiếm đã xoay chuyển, kiếm trong tay cũng múa tới lâm li lưu loát.
Vừa tấn công tới tấp, vừa hò hét trong lòng: Hay! Bộ pháp kiếm khí tự nhiên quá!
Tuy “tiền bối” chỉ thủ không công, nhưng nghiêm phòng tử thủ, giọt nước khó vào.
Hai người dịch người thay đổi vị trí trong sảnh đường, càng chạy càng nhanh.
Diệp Ngọc Đường xem ở trong mắt, dần nghiền ngẫm được chút manh mối: Thoạt nhìn nàng ta quả thực rất lợi hại. Chỗ lợi hại của nàng ta mà người khác không theo kịp là nhanh. Chỗ tốt của nhanh thì nhiều lắm, từ xưa đến nay, ưu điểm của nhanh đã được nhắc đến vô số lần. Nếu nhanh đã tốt như vậy, tất nhiên sẽ có người vì cầu một chữ “nhanh” mà đi đường tắt. Không biết “chỉ cầu nhanh” có thể che đậy bao nhiêu khoảng trống của nội tức và hạ bàn phù phiếm.
May mà ánh mắt của nàng đủ độc, trong tám chín chiêu đã nhìn ra người này chỉ là một cái vỏ rỗng hoa lệ.
Hơn nữa, người này chẳng những không có bao nhiêu nội lực mà còn có phần mưu ma chước quỷ: Thiên tư của Tạ Tấn không tệ, ngộ tính cũng rất tốt, cơ sở lại càng vững chắc, chỉ là kinh nghiệm không đủ, lại chưa từng ứng chiến với cao thủ bậc này, không kịp phá giải kiếm chiêu, khó tránh khỏi luôn ở thế hạ phong. Nhưng lúc này hắn ứng chiến vốn có chút khí thế “Không phá Lâu Lan thề không về” (*), kiên trì tiếp chiêu đến cùng, tuy sơ hở chồng chất nhưng lại thu hoạch được quả ngọt bất ngờ, sau một thức “Họa đống phi vân” đã đánh thẳng vào khí hải.
(*) Trích từ “Tòng quân hành kì 4” của Vương Xương Linh đời Đường.
“Võ Khúc” này lại tự cho là cao minh khua kiếm chắn trước sườn khuỷu tay, miễn cưỡng bị đòn này đánh cho không kịp chuẩn bị.
Diệp Ngọc Đường đang định khen hay, nào ngờ thân kiếm của người này chợt run lên, thoắt cái đã che chắn thần khuyết và khí hải.
Một cái run này khiến Diệp Ngọc Đường nhìn mà chấn động, ngay sau đó cười lạnh: Con mẹ nó, tay người mà có thể run ra động tác như vậy à?