Mắt thấy cô nương đã chạy khuất bóng, bản thân lại đuổi không kịp, Tạ Tấn chỉ đành thở dài: Nữ tử giang hồ bây giờ tính tình quái đản quá, thật khiến người ta nhìn không thấu, tóm lại vẫn do y trải đời chưa nhiều.
Y vừa suy tư vừa trở về khách sạn, chợt nhớ tới vị sư muội kẹo da trâu đó của mình, chân khựng lại, không dám quang minh chính đại đi vào bằng cửa chính mà vòng qua hai con hẻm, nhảy qua bức tường cao tám thước, chui vào phòng mình, sau mới thò đầu ngó ra đại sảnh, chỉ thấy Giang Đồng đang chống cầm ngồi trước cửa khách sạn, trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm cửa lớn, quả thực giống như đòi mạng.
May mà có sư tỷ đi ngang qua, y giơ tay cản lại, nhỏ giọng dặn: “Đệ đi vá kiếm về, một đêm không ngủ, bây giờ muốn chợp mắt một chút, phiền sư tỷ đi tới nói với Đồng nhi, bảo muội ấy đừng đợi nữa, mau đi nghỉ đi.”
Vị sư tỷ đó ơ một tiếng: “Vá kiếm? Không phải người ta nói Úc cô nương của Thanh Long Tự gọi đệ đi hả...”
Tạ Tấn khẽ xuỵt một tiếng: “Đừng nghe người khác nói bậy.”
Nói xong lập tức khóa trái cửa phòng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Y cẩn thận suy nghĩ một lúc, quyết định đi ngủ trước rồi tới khách sạn Yên Vân trả kiếm cho Võ Khúc tiền bối sau, lại thuận đường đến Thanh Long Tự bái phỏng Úc cô nương luôn.
Cũng không biết Úc cô nương đã bớt giận chưa, có chịu gặp mặt mình hay không?
Tạ Tấn cả đêm không ngủ, nay cơn buồn ngủ đã ập tới, vừa ngã lưng xuống giường là ngủ ngay.
Nhưng chỉ hai canh giờ sau đã bị tiếng động bên ngoài cửa sổ đánh thức, vừa mở mắt ra đã thấy một người ngồi xổm trên cửa sổ.
“Úc cô nương?” Thoạt đầu y giật mình, sau khi thấy rõ người tới lại mừng rỡ: “Sao cô nương lại tới đây?”
“Ngươi có biết Bùi Tuyết Kiều không?”
“Là ai?”
“Chính là người nói nhiều nhất trên mũi thuyền Phượng Cốc hôm nay.”
“Người đó à... từng gặp mặt, nhưng không quen.” Nói chính xác thì người ta biết y, y lại không biết người ta. Tạ Tấn hỏi: “Nàng ta làm sao?”
“Ta không quen nàng ta, nhưng ta có chuyện muốn hỏi nàng ta.”
“Muốn ta dẫn ngươi đi gặp?”
Nàng gật đầu.
Chuyện này không khó.
đến lúc đó mượn cớ hôm qua tự tiện quấy rầy cốc chủ, nhờ nàng ta gửi lời xin lỗi thay.
Nhưng y cũng có chút sầu lo: Tính khí của Úc cô nương không tốt, mà Bùi Tuyết Kiều kia rõ ràng cũng không phải là người dễ chọc, có phải cô nương này định kiếm chuyện sinh sự không? Nói không chừng lúc trước còn có thù cũ.
Lời hứa của quân tử đáng giá nghìn vàng, so với chuyện này, y càng không muốn đổi ý hơn, bèn đứng dậy, cùng nàng nhảy ra ngoài cửa sổ.
Đang là buổi chiều, trong đại sảnh khách sạn Sa Lương có mấy cô nương y phục đỏ rực buộc tóc đuôi ngựa đang ngồi nghiêng ngả.
Chỗ này có bốn năm người đang cắn hạt dưa, chỗ kia tụ tập hai ba người xì xà xì xồ tán dóc, còn có mấy người bày mười mấy chén ngọc trước mặt cẩn thận quan sát, thì ra là đang tự sơn móng tay cho mình, vừa sơn vừa nói chuyện: “Không ngờ trận đấu đầu tiên của ngày mai đã phải đối đầu với Tạ Tấn. Chúng tỷ muội cảm thấy ta có bao nhiêu phần thắng? Một chín á? Ta chín hắn một à? Xí, nếu hắn không nhường ta, tối mai ta sẽ chặn đường hắn trước cửa nhà xí, cưỡng hôn hắn, bắt hắn khóc lóc gọi ta là cô nãi nãi.”
Một nữ hài phá lên cười, nói: “Hắn gọi tỷ là cô nãi nãi, tỷ còn hôn hắn, tỷ bảo điệt tôn nhi của tỷ làm sao mà chịu được?”
Tạ Tấn vừa bước tới cửa đã lui lại, nói: “Úc cô nương, hay là cô nương vào trước đi.”
Diệp Ngọc Đường liếc hắn một cái rồi hắng giọng nói với người bên trong: “Bùi Tuyết Kiều, Tạ Tấn tìm ngươi... có chuyện cần thương lượng!”
Tạ Tấn: “!”
Lời vừa dứt, đại sảnh Sa Lương bỗng chốc yên tĩnh lại.
“Gọi ta hả?” Bùi Tuyết Kiều mỉm cười, lả lướt đi ra, dựa vào tường hỏi Tạ Tấn: “Tìm bản nữ hiệp thương lượng chuyện gì?”
Tạ Tấn bước sang bên cạnh nhường đường, để Bùi Tuyết Kiều đối diện với nữ tử đằng sau, mở miệng giải thích: “Thật ra là nàng ấy có lời muốn nói.”
Bùi Tuyết Kiều liếc Diệp Ngọc Đường một cái, hơi tỏ vẻ thất vọng, nói: “Được thôi. Vị này... tìm ta có chuyện gì?”
Diệp Ngọc Đường biết cô nương này không dễ chung đυ.ng, bèn cười trước rồi mới hỏi: “Ta muốn hỏi cốc chủ của các ngươi sống có tốt không?”
Tạ Tấn: “...”
Bùi Tuyết Kiều chẳng hiểu mô tê gì cả: “Cốc chủ của bọn ta? Tất nhiên là tốt rồi. Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, còn là cốc chủ, mấy năm nay chuyện gì cũng vừa lòng thuận ý, đang như mặt trời ban trưa, có gì mà không tốt?”
Diệp Ngọc Đường gật đầu hỏi tiếp: “Mấy năm nay đều sống rất tốt đúng không?”
“Tất nhiên rồi. Cũng chỉ vào mấy bận ngày sinh ngày giỗ của Võ Khúc tiền bối là thường xuyên mất tinh thần vì tưởng niệm tiền bối thôi. Thế nên cứ tầm này hằng năm, Kỳ chân nhân đều gọi cốc chủ đi tâm sự, chúng ta đều không dám quấy rầy cốc chủ, tránh cho người ưu sầu quá mức.”
“Nếu so với trước đây thì sao?”
“Trước đây là lúc nào?”
“Trước khi Diệp Ngọc Đường chết.”
“Sao ta biết được. Lúc đó ta mới mấy tuổi chứ? Nhưng nếu để ta đoán thì tất nhiên là bây giờ cốc chủ sống tốt hơn. Bây giờ có bao nhiêu người yêu mến cốc chủ cơ mà, so với trước kia nhất định là vui hơn rồi.”
“Vậy ta hỏi ngươi thêm một câu nữa nhé... Nếu Diệp Ngọc Đường trở về, cốc chủ của các ngươi có bớt buồn hay không?”
Bùi Tuyết Kiều suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu là ta, ta không hy vọng nàng ta quay về. Nếu nàng ta quay về, dù nàng ta không muốn vị trí cốc chủ này, cốc chủ cũng sẽ chắp tay nhường cho nàng ta. Dù sao nàng ta cũng là nữ nhi ruột thịt của lão cốc chủ, truyền nhân duy nhất của La Sát Song Đao. Trên đời không có nàng ta, cốc chủ chỉ thỉnh thoảng nhớ thương một chút. Nếu nàng ta trở lại, chắc chắn sẽ là uy hϊếp cực lớn đối với cốc chủ, còn không bằng chỉ sống trong hồi ức của người, có được một cái thanh danh tốt...”
Tạ Tấn lập tức không vui, mỉa mai nói: “Cô nương, lời này ta thật không dám tán đồng. Lúc Võ Khúc tiền bối ở độ tuổi của ta với ngươi đã chẳng vô danh, diệt trừ hung phỉ, giúp đỡ kẻ yếu, dọa sợ ác ôn, một thanh ‘Trường Sinh’ đi khắp Trung Nguyên Mạc Bắc, hoàn toàn xứng với một chữ ‘hiệp’, đó chính là tiếng thơm tốt nhất trên đời này.”
“Nàng ta hỏi ta cảm thấy thế nào thì ta phát biểu chút ý kiến vậy thôi. Ngươi cảm thấy thế nào thì đó cũng là cảm nhận của ngươi.”
Bùi Tuyết Kiều nói đến đây liền giận, mấy năm nay, không biết đã bao nhiêu người giả danh Diệp Ngọc Đường vào cốc tìm cốc chủ moi tiền, đều bị cốc chủ nhìn thấu, cầm trượng đánh đuổi ra ngoài. Gặp lúc tâm trạng cốc chủ không tốt còn dứt khoát khoét mắt ném ra khỏi cốc. Sự vụ trong cốc vốn đã nhiều, đám trưởng lão cậy già lên mặt, sau lưng đã có nhiều bất mãn với cốc chủ, thường nói người danh không xứng với vị, mặc kệ là phương diện nào cũng không xứng ngồi lên vị trí đó; đám người này còn ăn no rửng mỡ tới cửa gây sự với cốc chủ, cứ phải chọc cho người ta phiền chán mới chịu, mắng cho hai câu đã là nhẹ lắm rồi.
Nàng ta nói tiếp: “Huống chi, đã là anh hùng thì nên sống đúng thời, chết đúng chỗ. Phường Bình Khang là nơi náo nhiệt nhất Trường An, dưới ánh mắt bao nhiêu người trong phường lại thua dưới tay một người Ai Lao, còn thua khó coi như vậy. Nếu ta là nàng ta thì sẽ tự vẫn ngay tại chỗ, chết như vậy mới là đúng chỗ.”
“Ngươi...”
Tạ Tấn còn muốn phản bác, Diệp Ngọc Đường đã giơ tay ra ngăn lại, mỉm cười với Bùi Tuyết Kiều: “Đa tạ.”
Bùi Tuyết Kiều ôm quyền, quay người đi vào khách sạn.
Bên trong có người hỏi nàng ta: “Ai vậy?”
Nàng ta lắc đầu đáp: “Ta cũng không biết, kỳ kỳ quái quái, tới hỏi cốc chủ sống có tốt không.”
Hai người men theo bờ sông Thái Ất đi về.
Tạ Tấn nói: “Võ Khúc với Bùi cốc chủ là đồng môn tình nghĩa sâu nặng, tất nhiên không phải người ngoài có thể tùy tiện phỏng đoán. Bùi cốc chủ tấm lòng rộng mở bậc nào, tuyệt đối không phải là hạng người mua danh chuộc tiếng. Huống chi chuyện trong cốc phức tạp, kém xa sự ung dung tự tại mà phiêu bạt giang hồ mang lại.”
Diệp Ngọc Đường nghe vậy bèn hỏi y: “Vậy ngươi cảm thấy Trưởng Tôn Mậu sống thế nào? Hắn có vui không?”
Tạ Tấn ngẫm nghĩ rồi nói: “Người tập võ trong thiên hạ ai mà chẳng muốn được như ngài ấy? Cái mà người khác cầu cả đời chẳng được, hễ ngài ấy muốn là có thể có được, sao lại không vui?”
Diệp Ngọc Đường nghe rồi cười.
Nàng nhớ tới dáng vẻ của chàng mới gặp trên núi hôm nay.
Tóc dài rồi, người cũng thu bớt sự sắc sảo thuở niên thiếu.
Nhìn có vẻ sống rất tốt, nhưng dường như cũng chẳng tốt đến thế.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt vội vàng, trong lòng nàng lại như trải qua một trận sấm vang chớp giật, vui mừng bao nhiêu thì cũng chua xót bấy nhiêu.
Năm ấy hai người gặp nhau lần đầu, chàng cũng bằng tuổi với Tạ Tấn bây giờ, trong lòng ôm cùng một giấc mộng hiệp khách.
Nhưng đã tám năm trôi qua... chàng đã sớm làm lễ đội mũ (*), cũng nếm được tư vị niềm vui thú của gia đình giữa hồng trần thế tục, tốt hay không tốt thì liên quan gì đến nàng, tốt hay không tốt cũng chỉ là lẽ thường tình mà thôi.
(*) lễ đội mũ (过冠礼): nghi thức đội mũ cho nam tử thời xưa khi vừa tròn 20 tuổi, tức là tuổi thành niên.
Diệp Ngọc Đường chợt mỉm cười, tự trách mình không ốm mà rên, đúng là già mồm quá.
Xa xa thấy một tửu quán, đột nhiên nhớ ra hai ngày này chính là ngày giỗ tám năm của mình, nếu gặp ngày thì tự nhiên phải ăn mừng một bữa. Nghĩ đến đây, bước chân hơi khựng lại, sau đó nghênh ngang đi tới hỏi người bán rượu đó: “Chỗ này của các ngươi có những loại rượu gì?”
“Thiên Lí, Tang Lạc, Hà Nhụy, Phiêu Lao, Đồ Tô, Thu Lộ Bạch, Hàn Đàm Hương, Ung Đầu Xuân... có đủ mọi thứ.”
“Có Ngọc Quật Xuân không?”
“Cô nương, ở Trường An này đi đâu mà tìm được Ngọc Quật Xuân ở Giang Nam cho ngài chứ?”
Diệp Ngọc Đường nhủ thầm trong bụng, không phải trên Trường An này cũng không thấy Tây Phượng của Trường An mấy người đấy sao? Không uống cũng được.
Tạ Tấn vẫn đứng đấy, vốn định tặng nàng một bầu rượu, đang đợi nàng chọn, nào ngờ nàng lại khoát tay bỏ đi. Người bán rượu nói móc: “Đúng là cái lũ giang hồ nghèo kiết xác, tiền chẳng có mấy đồng mà cứ đòi kén cá chọn canh.”
Tạ Tấn cũng lười so đo với gã, đuổi theo hỏi Úc cô nương: “Sao lại không uống nữa?”
Diệp Ngọc Đường nói: “Rượu này không ngon, ta biết chỗ nào có rượu ngon.”
Tạ Tấn hỏi: “Chỗ nào?”
Diệp Ngọc Đường liếc cậu một cái với hàm ý sâu xa, nhưng không trả lời.
Cho đến khi trở về Phong Tuyết Châu, mỗi người ai về nhà nấy. Tạ Tấn đi trả kiếm trước lại không tìm thấy người đâu. Lúc trở lại khách sạn Phong Châu, vì trốn Giang Đồng mà giả vờ khổ luyện chiêu thức, kéo một đám sư huynh đệ nhồi nhét chiêu thức cả một buổi chiều, cho đến khi hai chân của Trung Dương đã run lên vì quá mệt, đứng cũng đứng không vững, liên tục hô đại hiệp tha mạng. Y lại qua bên kia sông, nằng nặc kéo mấy tiểu sa môn tỷ thí. Nào ngờ đến tối cũng không thấy Úc Linh Chiêu xuất hiện, hỏi đám sa môn Thanh Long Tự thì bọn họ đều nói: “Vị thí chủ đó trở lại khi chiều, ngủ tới bây giờ vẫn chưa tỉnh.”
Diệp Ngọc Đường thực sự ngủ một giấc thật sâu, mãi đến khi trăng treo trên ngọn liễu, bên ngoài vẫn còn tiếng trường kiếm giao phong với gậy gộc, leng keng bụp chát không ngừng, quấy nhiễu mộng đẹp của nàng.
Nàng xoay người ngồi dậy, cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó, lúc này mới nhớ hôm nay vẫn chưa uống giọt rượu nào, bèn lặng lẽ ra khỏi cửa, nhảy sang bệ cửa sổ của khách sạn Phong Châu bên kia bờ. Nhìn vào bên trong, quả nhiên bên trong nhà kho chất đống ba mươi vò rượu, trên nắp vò rượu đều vẽ hình đầu rồng uy phong lẫm liệt.
Mỗi năm khi đệ tử Tuyết Bang xuất hành, dưới đáy thuyền luôn chuẩn bị mấy chục vò “Long đầu tửu” dựa trên số lượng đệ tử, vừa mang ý “mời Long đầu” của khách sạn Yên Vân, vừa mang ý “cá chép vượt Long Môn, cắt đuôi hóa thành rồng”, chỉ để cầu một điềm lành.
Vì sợ đệ tử trong tông nặng lòng chuyện thắng bại, “điềm lành” ngược lại trở thành “tâm ma”, thế nên các đệ tử đều biết chuyện này, mà khi các đệ tử xuất sư thì sẽ lấy vò rượu lâu năm đó ra làm lễ xuất sư với ý: Chúc mừng ngươi, từ nay ngươi đã thành rồng.
Tuy Tuyết Bang là thế gia võ học, nhưng phần lớn cố nhân của tông môn đều xuất thân từ Quan Lũng (*) hiển quý, dù là chiêu thức võ học, tác phong nề nếp, đối nhân xử thế, hay thậm chí là tướng mạo của đệ tử trong tông đều là không ai không đẹp. Ngay cả rượu ngon cũng là độc nhất trên đời.
(*) Quan Lũng (关陇): chỉ khu vực Quan Trung, Lũng Sơn ở Thiểm Tây, về sau được các nhà sử học cho là quê gốc của thế lực môn phiệt Bắc Ngụy nên gọi thế lực này là “Quan Lũng tập đoàn”. Những người xuất thân từ tập đoàn này làm việc trong các triều đình đều nắm chức vụ quan trọng ở cả hai mảng văn võ. Đây được coi là một trong hai mươi thế tộc hiển hách nhất của xã hội cổ đại.
Diệp Ngọc Đường vịn vào thành cửa sổ, lắc mình chui vào bên trong, chọn lấy một vò, vỗ mấy phát rồi nói: “Thế này nhé, đã uống Long đầu tửu của ngươi, tiền bối sẽ chỉ điểm ngươi một chiêu, đủ cho ngươi xuất sư rồi đấy.”
Nói xong liền xách vò rượu nghênh ngang ra ngoài.
Lúc ra tới cửa khách sạn Phong Châu thì vừa vặn gặp được Tạ Tấn đầu đầy mồ hôi mới luyện kiếm trở về. Hai người chạm mặt, Tạ Tấn sửng sốt, lớn tiếng chào hỏi: “Úc cô nương, thật khéo quá!”
Diệp Ngọc Đường nói: “Ừ, khéo thật. Ngươi có mang theo kiếm không?”
Tạ Tấn đáp: “Cô nương nói thanh kiếm của Võ Khúc hả?”
Nàng gật đầu: “Mau đi lấy rồi đi theo ta.”
Tạ Tấn hỏi: “Để làm gì?”
Nàng giơ bàn tay cầm vò rượu lên, chỉ ra phía sau Luận Kiếm Đài, nói: “Tới khách sạn Yên Vân, đòi tiền.”