Tiểu sa môn mua xong rau củ quả từ chỗ nông dân trồng rau ở nông thôn rồi quay lại tiệm rèn của Mao Phi Liêm đợi một lúc nữa, thuận đường chở hai người kia về luôn.
Một lúc sau, rốt cuộc Tạ Tấn cũng nhịn không được hỏi: “Này... Đạt Ma Trượng, sao lại đến trong tay của ngươi?”
“Ồ, nó à.” Diệp Ngọc Đường nghiêng người dựa vào lan can, xoay cây gậy trong tay một vòng rồi nói: “Ta mượn chơi hai ngày.”
“Võ Khúc tiền bối cho ngươi mượn chơi hả?”
“Ta cũng không muốn nhận, nhưng nàng ta cứ khăng khăng phải đưa pháp trượng cho ta, bảo ta cứ coi như quải trượng mà dùng. Ta nói lỡ chơi hỏng rồi thì sao? Nàng ta nói không sao, bảo ta tới chỗ Mao Phi Liêm đúc thanh kiếm, nàng ta dùng càng thuận tay hơn.”
“Võ Khúc tiền bối hành sự thật khiến người khác nhìn không thấu.”
“Ai bảo không phải chứ?”
“Kiếm này quả thực bị tiền bối quên mất rồi.” Tạ Tấn sờ thanh kiếm sau lưng, im lặng chốc lát, nói: “... Hay là, hay là trả cho tiền bối đi.”
“...” Diệp Ngọc Đường câm nín một lúc mới nói: “Tuyết Bang các ngươi cho bạc tháng nhiều lắm à?”
Tạ Tấn đáp: “Tuy rằng không nhiều, nhưng mấy lượng bạc thì vẫn lấy ra được.”
“Đừng nha. Oan có đầu nợ có chủ, chờ gặp nàng ta rồi, nếu ngươi ngại mở miệng thì cứ để ta nói.” Trong lòng nàng ngổn ngang trăm mối, cảm thấy tiểu hài tử bây giờ khiến người ta đau lòng quá. Sau đó lại vứt hết mặt mũi nói: “Để một vãn bối trả tiền cho nàng ta, tiền bối như nàng ta không thấy ngại, ta lại thấy ngại giùm.”
Lúc đó thuyền đã cập bờ, sáng sớm tinh mơ, hai bên bờ sông Thái Ất nữa cũng dần tấp nập.
Thường có ba năm người tụ tập bên ngoài khách sạn quán ăn, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Thuyền đi đến chỗ nhiều người nhất trên bờ, Diệp Ngọc Đường liếc thấy một đám người vây quanh mấy người Hồ, nhìn trang phục và binh khí sử dụng đều có chút lạ mắt.
Nàng hỏi Tạ Tấn: “Mấy người đó là ai thế?”
Tạ Tấn nhìn qua rồi giải thích với nàng: “Là đệ tử Ma Ni Giáo đến từ Hồi Hột. Người cầm đầu kia hẳn là Cốt Lực Xuế, là đệ tử đắc lực nhất dưới trướng Tông chủ Ma Ni Giáo, tự xưng là ‘Tiểu Minh Vương’.”
Ma Ni Giáo thì nàng biết, tám năm trước chỉ là một bàng môn tả chi không có danh tiếng gì của Ba Tư, bây giờ lại khí thế hoàng tráng thế kia, cũng rất gì và này nọ đấy.
“Tại sao Chung Nam Luận Kiếm lại có người Hồ?” Nàng nhớ là Kiếm Lão Hổ Giang Dư Mang trước giờ luôn "quý Trung Hoa khinh man rợ (*)", tất nhiên cũng không thích người Hồ luận kiếm với đệ tử Trung Nguyên.
(*) man rợ (夷狄): các bộ tộc không phải người Hán ở phía đông và phía bắc của Trung Quốc cổ đại.
“Là Trưởng Tôn tiền bối đã thuyết phục Giang Tông chủ, từ bốn, năm năm trước, Chung Nam Luận Kiếm đã có không ít hiệp khách đến từ các phiên trấn Ki Mi (*). Một trong các chủ phán của Chung Nam Luận Kiếm là Độc La Tiêu, được mời từ Ai Lao tới.”
(*) Ki Mi (羁縻): là một châu được thành lập bởi triều đình cổ xưa ở các vùng thiểu số xa xôi, tương đương với khu vực tự trị bây giờ.
Độc La Tiêu?
Nghe thấy cái tên này, nàng lập tức nhớ đến tám năm trước khi nhận được phong chiến thư đến từ Ai Lao của Độc La Tiêu, vừa vặn năm ấy ôn dịch đang hoành hành khắp Kiếm Nam.
Ai cũng nói Mông Xá Long phái ấu tử mười lăm tuổi của mình đến khiêu chiến đệ nhất cao thủ Trung Nguyên vào thời điểm đó thật là lòng dạ đáng chém. Người Trung Nguyên không thể ngồi yên chịu nhục, tất phải bước ra thảo phạt.
Lời này vừa ra, Diệp Ngọc Đường không thể không ứng chiến.
Lúc đó sư phụ xuống núi đi Kiếm Nam siêu độ vong hồn, trước khi đi đã dặn nàng đừng để người khác dùng lời lẽ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nhưng lúc đó nàng chí khí cỡ nào, sao có thể không đi?
Từ biệt Mao Phi Liêm, lúc đến Trường An tìm bạn mượn tiền thì không khéo chạm trán với Độc La Tiêu ở tửu lâu cùng phường với phường Bình Khang mà hai người đã hẹn chiến. Gã vừa thấy Diệp Ngọc Đường thì lập tức đeo Đạc Sáo Kiếm chạy xuống lầu.
Đến nay nàng vẫn không biết mình đã bại trong tay gã như thế nào.
Nhưng nàng nhớ hàng vạn Vũ nữ người Hồ tửu khách ở phường Bình Khang đều tận mắt chứng kiến người được xưng là đệ nhất cao thủ Trung Nguyên như nàng đã bại trong tay cậu thiếu niên Ai Lao mười lăm tuổi đó như thế nào, và bại trận thảm hại ra sao.
Nàng vẫn lấy làm khó hiểu: “Trưởng Tôn Mậu và Độc La Tiêu thân nhau lắm à?”
Tạ Tấn nói: “Sau khi Võ Khúc tiền bối mất không lâu, Độc La Tiêu đích thân đến tìm Trưởng Tôn Mậu tiền bối. Nghe nói hai người từng mật đàm với nhau, về sau cũng thường xuyên qua lại hơn. Năm năm trước, Trưởng Tôn Mậu tiền bối thậm chí còn mời gã làm chủ phán của Chung Nam Luận Kiếm.”
Nàng rơi vào im lặng.
Tạ Tấn lại nói tiếp: “Lần này Độc La Tiêu cũng dẫn tới một người, tên là Quách Quận Hĩ, nghe đồn lợi hại lắm. Nghe nói trong các sòng bạc bên ngoài, giá cược của hắn với ta đang là ba-ba.”
“Còn bốn phần nữa là ai?”
“Chính là Tiểu Minh Vương, Cốt Lực Xuế.”
Diệp Ngọc Đường nhoẻn miệng cười khì, không nói gì, chỉ là đột nhiên quay đầu lại quan sát Tạ Tấn.
Y bận đoản đả đỏ thẫm, trên lưng vắt ngang hai thanh kiếm đen sì cộng lại cũng phải mười cân (5 kg), người đứng ở mũi thuyền, nhìn từ xa cứ như chữ “Nghệ” (乂) thành tinh.
Tạ Tấn bị nàng nhìn mà rợn cả người, lùi ra sau mấy bước.
Nào ngờ cô nương trước mặt lại bước lên trước hai bước, chụp lấy bắp tay bắp đùi y bóp mấy cái.
Y bị dọa nhảy dựng lên: “Úc... cô cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân!”
Nàng chẳng buồn để tâm, đứng dậy hỏi y: “Tạ Tấn, ngươi cảm thấy mình so với hai kẻ đó có bao nhiêu phần thắng?”
Y đáp: “Chưa từng tỉ thí, không biết.”
Nàng hỏi tiếp: “Có muốn lấy đầu bảng không?”
“Được hạng nhất có thể có được ‘Trường Sinh’ mà Võ Khúc tiền bối từng sử dụng lúc còn sống, tất nhiên là ta nằm mơ cũng muốn. Nhưng nghiên mực gặp kẻ tục tằng, gương soi gặp mụ già khú đế, kiếm tốt gặp hạng xoàng xĩnh đều là chuyện bất hạnh trên đời này. Ta tự nhận mình không xứng làm bẩn thần binh mà Võ Khúc tiền bối đã cầm...”
Một đoạn văn nho nhã khiến Diệp Ngọc Đường nghe mà đau cả đầu.
Nàng ngắt lời y: “Ngươi không làm bẩn thì cũng có người khác làm bẩn thôi.”
Tạ Tấn nhất thời nghẹn lời.
Nàng nói tiếp: “Chọn binh khí như chọn bạn đời vậy, so với việc để nó bị người khác làm bẩn, chẳng bằng tự mình làm bẩn còn hơn.”
Tạ Tấn gật đầu, vậy mà cảm thấy lời này rất có lý.
Nghĩ một lát, lại hỏi: “Úc cô nương, cô nương không muốn có được Trường Sinh sao? Nếu ta đoán không sai, hẳn là võ công của cô nương cũng không tệ.”
Nàng đột nhiên nói: “Người tập võ ấy mà, từ ngày nhập môn đã phải luyện hạ bàn (*) ba đến năm năm.”
(*) hạ bàn (下盘): vùng dưới thắt lưng.
Tạ Tấn ừ một tiếng, tỏ vẻ đang rửa tai lắng nghe.
Tiếp đó, Diệp Ngọc Đường vỗ đùi mình, nói với y: “Ngươi xem, ta đến cả hạ bàn cũng không có...”
“...” Tạ Tấn chỉ trách mình suy nghĩ đần độn, lúc này mới nói một câu: “Cô nương đừng tự coi nhẹ mình, xưa có Yêu Ly, Bá Linh (*) thân thể khuyết tật nhưng đều võ công cái thế, vang danh thiên hạ.”
(*) Yêu Ly (要离) là một thích khách người nước Ngô thời Xuân Thu, Bá Linh (伯灵) là một võ tướng thời Chiến Quốc, cả hai đều nổi tiếng bị tàn tật nhưng tài nghệ cao cường.
Y đào tim móc phổi muốn bù đắp, muốn xoa dịu cô nương trước mặt.
Ai ngờ nàng chẳng để trong lòng, nghe thấy trên bờ rộn tiếng huyên náo bèn thò người ra nhìn về phía sau sông Thái Ất, híp mắt lại, bên môi chợt nở nụ cười: “A, thuyền của Phượng Cốc tới rồi.”
Tạ Tấn nhìn theo tầm mắt của nàng, vừa hay liếc thấy một chiếc thuyền lớn đang chậm rãi đi đến phía sau con thuyền nhẹ của bọn họ. Đầu thuyền giương một lá cờ thêu hình phượng màu sắc lòe loẹt, chính là tàu chở khách của Phượng Cốc.
Không ít đệ tử mặc y phục đỏ buộc tóc đuôi ngựa ùa ra từ trong khoang thuyền, hoặc vừa cười vừa đi, hoặc rỉ tai nhau nói thầm, hoặc cao giọng chào hỏi người qua lại trên đường.
Phần lớn đều là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt nào cũng trẻ trung hăng hái, người này so với người kia còn xinh đẹp hơn.
Người đi đường dừng chân ngắm nghía, nhỏ giọng khen: “Sớm nghe nói Bùi nhị trưởng lão dung mạo tuyệt trần, lại không biết đệ tử Phượng Cốc ai cũng xinh đẹp như vậy.”
Lập tức có người sửa lời hắn: “Bây giờ nên đổi sang gọi là Bùi cốc chủ rồi.”
Diệp Ngọc Đường nghe vậy mỉm cười, khẽ thì thầm thành tiếng: “Bùi...”
Sau đó bỗng im bặt.
Sư muội đáng yêu nhất của nàng nay đã là cốc chủ cao quý, thật tốt.
Đuôi thuyền Phượng Cốc có một nữ hài giọng nói lảnh lót, nhìn thấy cậu thiếu niên phong độ đứng trên con thuyền nhỏ phía trước bèn tươi cười bắt chuyện: “Này, huynh đài gì ơi, huynh là Tạ Chi Văn đúng không?”
Tạ Tấn ôm quyền vái chào, có chút nghi hoặc: “Đúng là tại hạ. Xin hỏi...”
Nữ hài cười khanh khách nói: “Chỗ ta bên này có rất nhiều nữ hài tử thích ngươi đấy, khen ngươi võ công giỏi, người lại tuấn tú. Nghe nói từ ngày ngươi gia nhập Tuyết Bang, Giang Đồng đã thích ngươi, tâm duyệt ngươi, mặt dày mày dạn theo đuổi ngươi. Nàng ấy còn nói năm nay ngươi sẽ giành được hạng nhất, nếu không được thì nàng ấy sẽ gả cho ngươi. Chúng ta đều nói: vậy thì chắc chắn ngươi sẽ không dám giành hạng nhất rồi.”
Đám người đứng ở mũi thuyền phía trước đã sớm cười nghiêng ngả.
Tạ Tấn nhíu mày, thấp giọng quát: “Đều là lời nói bậy bạ.”
Sau đó lại cười: “Các ngươi không sợ cốc chủ trách phạt à?”
Tiểu cô nương nói: “Kỳ chân nhân qua lại thân thiết với cốc chủ, mỗi năm vào dịp này đều mời cốc chủ tới Yết Tâm Quán trước Lâu Quan Đài thưởng trà đàm đạo, từ sớm đã không có ở trên thuyền rồi.”
Tạ Tấn mỉm cười: “Ồ, thì ra là vậy.”
Vừa dứt lời, chợt thấy một nam tử gầy đét xông ra từ phía sau đám đông. Người này mặt mũi âm nhu, lại để hai cọng râu hình chữ bát (八) chẳng ăn nhập gì với khuôn mặt.
Hắn cao giọng hô to với đám nữ đệ tử đứng đầu thuyền: “Có phải nữ tử Trung Nguyên đều xinh đẹp yêu kiều như các ngươi không?”
Tiểu cô nương nói chuyện lúc nãy trả lời: “Đương nhiên rồi. Ngươi là Cốt Lực Xuế chứ gì?”
Cốt Lực Xuế nói: “Đúng vậy.”
Tiểu cô nương cười khanh khách nói: “Tiểu Minh Vương, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Nghe nói chuyến này ngươi đến Trung Nguyên đã tuyên bố: Một là phải giành được bảo khí Trường Sinh, hai là phải cưới một mỹ nhân nhất đẳng mang về Hồi Hột.”
“Đúng vậy, chính là ta!” Cốt Lực Xuế cười nói: “Nghe nói đệ nhất mỹ nhân Trung Nguyên chính là cốc chủ Bùi Thấm của các ngươi?”
Tiểu cô nương đắc ý đáp lời: “Đúng thế.”
“Trở về nói cốc chủ của các ngươi sắp xếp một chút, mười ngày sau theo ta về làm Tiểu Minh Vương phi.” Cốt Lực Xuế vỗ vỗ ngực, hào khí ngất trời.
Cô nương phụt cười thành tiếng, cùng đám sư tỷ sư muội cười lăn cười bò, cười không kịp thở nói: “Cốc chủ của chúng ta đã sớm chờ rồi.”
Cốt Lực Xuế cười nói: “Sảng khoái lắm!”
Sa môn khua mái chèo, thuyền nhỏ khẽ lướt đi.
Ánh mắt của Diệp Ngọc Đường vẫn còn lưu luyến trên người vị Tiểu Minh Vương đó, quả thực nhịn không được tiếc hận. Nhìn hắn lúc này còn dương dương đắc ý, cũng không biết ngày sau sẽ gặp phải những trải nghiệm gì.
Sư muội đó của nàng... không phải là một người mà người thường dám tùy ý trêu chọc.
Thuyền đến khách sạn Phong- Tuyết Châu, hai người giúp đỡ tiểu sa môn chuyển rau dưa xuống thuyền.
Diệp Ngọc Đường hỏi thăm sa môn: “Yết Tâm Quán cách nơi này bao xa?”
Sa môn đáp: “Đi theo lối mòn phía sau khách sạn Yên Vân lên núi, đi chừng ba dặm là tới.”
Diệp Ngọc Đường nói cảm ơn.
Toan xoay người rời đi thì sa môn lại hỏi: “Thí chủ đi Yết Tâm Quán làm gì?”
Nàng nói: “Nghe nói Bùi cốc chủ đang uống trà với Kỳ chân nhân, ta muốn tới đó nhìn xem dáng dấp của đệ nhất mỹ nhân là như thế nào.”
Tạ Tấn cạn lời nhìn nàng, nghĩ bụng: Người này đúng là chỗ nào náo nhiệt cũng muốn xen vào một chân.
Sa môn nói: “Ta khuyên thí chủ đừng đi. Hai ngày nữa là Luận Kiếm Đài rồi, muốn thấy ai mà chẳng được?”
Diệp Ngọc Đường kinh ngạc: “Tại sao không thể đi vào lúc này?”
Sa môn trả lời: “Minh Giới sư thúc đã tới đây từ sớm, nhận được lời mời của Kỳ chân nhân, lúc này người đang ở Yết Tâm Quán.”
Minh Giới chính là pháp danh sư phụ ban cho Trưởng Tôn Mậu.
Diệp Ngọc Đường im lặng hồi lâu, nói: “Sao ngươi biết?”
Sa môn nói: “Sáng nay tôn sư đã đi cùng, trước khi đi đã nói như vậy.”
Diệp Ngọc Đường hỏi: “Tầm Giới?”
Sa môn thấy tục khách không kính trọng sư trưởng, vội vã niệm a di đà phật, sửa lại cho đúng: “Tầm Giới đại sư chính là sư tôn của tiểu tăng. Tôn sư đã dặn dò từ trước, nếu có người tùy tiện đi quấy rầy Minh Giới sư thúc thì sẽ coi là tiểu tăng tiết lộ hành tung, trở về sẽ trách phạt tiểu tăng.”
Diệp Ngọc Đường: “...”
Sa môn nói tiếp: “Huống chi Minh Giới sư thúc trước giờ không thích gặp người lạ, thí chủ đường đột lên đó, e là không ổn.”
Diệp Ngọc Đường nói: “Biết rồi. Ta sẽ không để cho người khác phát hiện, ngươi cứ yên tâm.”
Nói xong chẳng buồn quay đầu lại, đi thẳng về phía con đường nhỏ đằng sau khách sạn Yên Vân.
Sa môn ở sau lưng gọi với theo: “Thí chủ, thí chủ!”
Tạ Tấn đứng ở giữa, thực sự không biết nên trấn an bên nào, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Suy nghĩ một lát, y bèn rảo bước đuổi theo Diệp Ngọc Đường.