Lúc đi ngang qua khách sạn Phong Châu, một đám tiểu hài nhi đang làm ổ trong chăn, chỉ thấy Tạ Tấn xách theo Tuyết Nguyên Kiếm đã bị gãy đi ra ngoài.
Nàng thấy thú vị, quyết định giúp chàng vãn bối hậu sinh rất có mắt nhìn này một chút.
Nhưng nàng không lập tức lại gần mà phi lên nóc nhà bám theo sau mông y, cùng y lang thang khắp trấn Thái Ất suốt một đêm.
Chàng thiếu niên này thở ngắn than dài đi bao lâu, Diệp Ngọc Đường cũng bám theo bấy lâu.
Cuối cùng, nàng tiếc hận nhủ thầm: thính lực quá tệ, còn đồ bảng cái quái gì.
Vừa hay trống điểm canh năm, có con thuyền nhẹ chèo ra từ khách sạn Tuyết Châu. Nàng nhảy xuống từ trên nóc nhà, cũng không kinh động đến tiểu sa môn của chùa Thanh Long.
Sa môn thấy nàng, tưởng rằng nàng đã ở trên thuyền từ trước, còn cười nói: “Chào buổi sáng, Úc thí chủ.”
Nàng cũng nói: “Ta đón một người ra ngoài trấn, có nhìn thấy thiếu niên ở đằng trước không?”
Sa môn vừa thấy bóng lưng đã nhận ra là Tạ Tấn, tự cho là mình nhìn thấu lòng phàm của nữ thí chủ, nở nụ cười hiểu ý: “Nhìn thấy rồi.”
Nói xong khua nhẹ mái chèo, chậm rãi lại gần Tạ Tấn.
Diệp Ngọc Đường đã kéo Tạ Tấn lên thuyền như thế.
Nhắc đến khinh công, khinh công của Tạ Tấn thật sự chẳng ra làm sao.
Nói chẳng ra làm sao đã là nhẹ nhàng lắm rồi, thật sự không oan cho y tí nào.
Nếu nàng là người xấu, chỉ trong mấy canh giờ này thôi, dù y có ngàn cái mạng cũng không đủ để chết.
Không phải Kiếm Lão Hổ nói “nhàn cư mà vẫn mang tấm lòng trung trinh” đấy ư, sao tám năm rồi mà học viên khóa này còn kém hơn khóa trước vậy?
Năm đó nàng làm Long đầu, dạy dỗ Trưởng Tôn Mậu một tháng đã có thể sát phạt Chung Nam Bảng. Sợ là Trưởng Tôn Mậu hồi đó đều có thể đánh cho tiểu tử này lên bờ xuống ruộng rồi đấy.
Nhắc đến đây... cũng không biết võ công của Trưởng Tôn Mậu tiến triển được mấy thành rồi, cuộc sống bây giờ thế nào?
Sợ là nhi tử của hắn đã có thể đi mua nước tương rồi nhỉ.
Thuyền chèo ra ngoài trấn, đã không thấy bóng dáng nguyệt quế đâu, dọc bờ đê hoang vu có một nơi trồng mấy cây liễu rũ, phía sau là một khoảnh sân có hàng rào giậu, chính là tiệm thợ rèn.
Lúc xuống thuyền, Tạ Tấn niệm tình nàng chân cẳng không tiện nên xuống thuyền trước, chuẩn bị đỡ nàng một phen.
Nào hay nàng chống Đạt Ma Trượng bước ngang qua người y để lên bờ, sải bước còn rộng hơn y.
Đi được hai bước, Diệp Ngọc Đường đột nhiên nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại hỏi y: “Ngươi là đệ tự khác họ?”
Y trả lời: “Tuy ta là môn hạ Tuyết Bang, nhưng không chỉ sử dụng công phu Tuyết Bang. Nếu ta muốn đổi sang tên Giang Tấn thì chưa chắc trang chủ đã vui lòng.”
Diệp Ngọc Đường nói: “Thú vị.”
Nói cũng như không nói.
Thấy nàng cũng không giỏi nói chuyện, Tạ Tấn quyết định nói nhiều thêm hai câu: “Năm đó Võ Khúc tiền bối Diệp Ngọc Đường cũng từng bái nhập năm môn phái, đã vào Phượng Cốc, Động Đình, Chung Nam, xa kể đến Bạch Nguyệt Sơn, sau cùng bái nhập làm môn hạ của Hoằng Pháp đại sư ở Lưu Ly Tự, cũng chưa thấy nàng đổi sang họ Bùi Doãn Các, càng chưa từng có pháp danh tiên hiệu.”
Diệp Ngọc Đường nghĩ bụng, thật ra nàng có một cái pháp danh đấy, nhưng nhục quá không thể nói ra miệng, cho nên ngươi mới không biết đấy.
Nàng thuận theo bậc thang trèo xuống, thuận miệng nói: “Lợi hại.” Vẫn vô cảm như cũ.
Tạ Tấn phát hiện mình không thể nói chuyện tiếp với cô nương này, đại khái là không hợp nhau, bèn dứt khoát không mở miệng nữa.
Nhưng ngay sau đó y lại phát hiện cô nương này cũng không hào hứng với mình lắm, trực tiếp băng qua hàng rào, đẩy cánh cửa khép hờ ra, cũng không có ý tứ muốn chờ y.
Y đành phải rảo bước bắt kịp nàng.
Trong nhà không châm nến, ngoài ngọn lửa cháy lớn trong lò nung cũng chỉ có ngọn đèn dầu đặt trên chiếc đe sắt. Trên đèn treo một cái nồi nhỏ đang đun nước sôi, bên trong nấu cái gì đó nhão nhão, thợ rèn ngồi bên cạnh cứ thế ăn luôn trong nồi.
Diệp Ngọc Đường gọi tên của ông ta: “Mao Phi Liêm!”
Tiếng gọi trung khí mười phần này khiến cho Mao Phi Liêm giật nảy mình, ngoái đầu lại nói: “Ấy! Sớm vậy? Đúc kiếm hay là...”
“Sửa kiếm.” Diệp Ngọc Đường quay sang ra hiệu cho Tạ Tấn: “Kiếm.”
Tạ Tấn vội vàng đưa Tuyết Nguyên Kiếm cho nàng.
Nàng cầm ngang thân kiếm ném cho Mao Phi Liêm.
Mao Phi Liêm tiếp bằng một tay, còn chưa nhìn rõ, chỉ sờ một cái đã nhận ra ngay: “Tuyết Nguyên?”
Sau đó ông ta rút kiếm ra khỏi vỏ, chà, lưỡi kiếm đã nứt ra một cái lỗ thô bằng ngón cái.
“Gãy dưới bảo khí nào vậy?”
Diệp Ngọc Đường huơ Đạt Ma Trượng trong tay: “Cái này.”
Kiếm Lão Hổ không địch lại Hoằng Pháp đại sư, không biết Kiếm Lão Hổ có biết không?
Mao Phi Liêm chỉ cảm thấy buồn cười: “Thật hiếm thấy.”
Tạ Tấn lập tức căng thẳng: “Mao sư phụ, có sửa được không?”
“Sửa thì sửa được, cả cái Trường An này chỉ có ta có thể sửa được nó thôi, nhưng phải đợi hai ba canh giờ, có đợi được không?”
Trong lòng Tạ Tấn lập tức mừng rỡ: “Tất nhiên là đợi được!”
Mao Phi Liêm cầm kiếm trong tay nghiền ngẫm một hồi rồi ném nó vào lò rèn, nung đến khi màu đỏ chuyển sang màu lam, nung đi nung lại mấy lần.
Diệp Ngọc Đường đứng bên cạnh hỏi: “Chỗ ông có thanh kiếm nào dài hai thước tám tấc và nặng hơn Hộ Tát Đao không?”
Mao Phi Liêm đầu cũng không ngẩng lên nói: “Binh khí đều treo trên thừng đấy, làm phiền tự tìm đi.”
Diệp Ngọc Đường ngẩng đầu lên, thấy hai mặt tường đều giăng mười mấy sợi dây thừng thô bằng ngón cái, phía trên treo đao thương kiếm kích rất một cách chỉnh tề.
Hai mắt chậm rãi quét qua một lượt, liếc thấy một thanh trường kiếm treo ở chỗ khuất trong góc tường.
Tạ Tấn nhìn theo ánh mắt của nàng, nhìn thấy một thanh kiếm đã phủ bụi trong góc, trường kiếm cũ kĩ không hề bắt mắt, chỗ mắt kiếm còn khắc một chữ “Nó”.
“Chữ Nó này giải thích như thế nào?” Tạ Tấn nghĩ ngợi, khó tránh nhớ tới một câu danh ngôn của tiền bối Trưởng Tôn Mậu, “Người đời cho rằng đao kiếm không có mắt, ta lại cho rằng đao kiếm có linh."
Lần trước Diệp Ngọc Đường nghe thấy câu nói này là mười năm trước. mười năm vội vã, lời ấy vẫn còn văng vẳng bên tai.
Nàng cười: “Thật ra thanh kiếm này không tệ đâu.”
“Không tệ?”
“Không tin cứ thử xem?”
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, Tạ Tấn quả thực không tin.
Nhưng dù sao cũng đang rãnh, tay trái y nắm lấy thân kiếm, gỡ nó xuống khỏi dây thừng; hai ngón tay phải vuốt từ chữ “Nó” đến khung kiếm, dẫn ra kiếm quyết...
Thợ rèn nghe thấy bên tai phất qua từng trận tiếng gió, không khỏi ngẩng đầu lên, đột nhiên trợn trừng mắt, lớn tiếng quát: “Thả kiếm xuống!”
Tạ Tấn thấy thợ rèn hung hãn, cổ tay run lên, mũi kiếm chếch ngang, kiếm trong tay đâm về phía mặt thợ rèn...
Mao Phi Liêm khựng bước lại, bị dọa cho lông tơ dựng đứng, hai mắt nhắm chặt, trong miệng hét lớn: “Thiếu hiệp tha mạng!”
Mũi kiếm lướt qua chóp mũi ông ta, Mao Phi Liêm chỉ cảm thấy đầu mũi hơi ngứa, đứng sững tại chỗ.
Bỗng nhiên, chóp mũi thợ rèn điểm lên một giọt đỏ, giống như nốt ruồi son.
Quay đầu lại, thiếu niên đã thu kiếm đứng thẳng, cúi đầu xuống nhìn thứ dính trên mũi kiếm, lại chậm rãi nâng mũi kiếm lên trước mí mắt thợ rèn.
Trên mũi kiếm có một chấm đỏ, dính chặt nửa con muỗi. Kiếm không làm ông ta bị thương, mũi kiếm cũng không thấy máu ông ta.
Mao Phi Liêm vừa hết sợ hãi, đành khen: “Thiếu hiệp hảo kiếm pháp.”
Diệp Ngọc Đường nói: “Kiếm không tệ.”
“Kiếm đúng làm kiếm tốt, nhưng kiếm pháp này của ta cũng được chứ bộ.”
Diệp Ngọc Đường nói: “Đúng là cũng được.”
Tạ Tấn dùng ngón cái lau nhẹ máu muỗi trên mũi kiếm, nghĩ bụng, sao cô nương này chẳng nói được câu nào êm tai thế.
Mao Phi Liêm gãi chóp mũi bị ngứa của mình, dần lấy lại tinh thần, nở nụ cười hàm hậu nói: “Đúng là kiếm tốt.” Sau lại nói: “Nhưng kiếm này ta không bán.”
Tạ Tấn hỏi: “Vì sao?”
“Kiếm này đúc theo ước hẹn với người khác.”
Tạ Tấn nói: “Bao giờ người đó đến lấy?”
Mao Phi Liêm đáp: “Nàng ấy mất rồi.”
Diệp Ngọc Đường hỏi: “Vậy mà ông còn giữ lại cho nàng ấy à?”
“Nếu thất tín với người ta, sau này xuống điện Diêm Vương gặp nhau thì biết ăn nói thế nào?”
Diệp Ngọc Đường mỉm cười lắc đầu.
Nàng còn chưa kịp mở miệng, Tạ Tấn chợt nhớ tới cái gì, lớn giọng truy hỏi: “Có phải Võ Khúc đã nhờ ông đúc kiếm này vào tám năm trước hay không?”
Mao Phi Liêm: “Sao ngươi lại biết?”
“Lúc đó nàng đã mang Trường Sinh đi cầm, lại hẹn chiến với Độc La Tiêu người Ai Lao ở Trường An, nếu ngồi thuyền từ Tuyết Bang đến Trường An thì ắt phải đúc một món binh khí khác. Nhưng sau khi trả hết ba trăm lượng bạc trắng cho người ta, trên người nàng đã sớm không còn một cắc, chỉ đành ghi nợ. Nhưng trận chiến đó lại bị buộc diễn ra sớm hơn so với ước hẹn, phố chợ đồn thổi rằng lúc đó nàng dùng hai tay địch lại Đạc Sáo Kiếm dài bốn thước của Độc La Tiêu, thế nên mới bại... cho nên cuối cùng nàng cũng không thể đến đúng hẹn, chỉ vì nàng đã nói sẽ đến Trường An đổi bạc về chuộc kiếm, nhưng lại không ra được Trường An, có phải vậy không?”
Mao Phi Liêm thở dài: “Đúng là như vậy.”
Tạ Tấn cắn răng nói: “Mao tiên sinh, kiếm này, ta muốn chuộc thay nàng ấy.”
Diệp Ngọc Đường nghe thấy thú vị: “Ngươi chuộc làm gì?”
“Mao tiên sinh không muốn thất tín với tiền bối, ta cũng không thể để tiền bối thất tín với tiên sinh, để rồi ngày sau rơi vào miệng lưỡi kẻ khác lại thành tiền bối Võ Khúc là người không có tín nghĩa.”
Diệp Ngọc Đường nghe mà buồn cười, nói: “Oan có đầu nợ có chủ, Diệp Ngọc Đường thiếu tiền thì kêu Diệp Ngọc Đường tới trả.”
“Ý của cô nương là gì?”
“Mao tiên sinh không biết rồi, khách sạn Long đầu có một vị tự xưng là Diệp Ngọc Đường. Ta thay Mao tiên sinh đi hỏi nàng ta có còn nhớ mình nợ người ta hai lạng bạc trắng hay không.”