Tận Thế Tình Thâm

Chương 11

Nhậm Dụ điên cuồng cọ sát cơ thể mình trên mặt sàn lạnh lẽo, không hề nhận ra cô gái trong vòng tay mình đang run rẩy dữ dội, đôi má đỏ bừng, một mắt đã chuyển thành màu đỏ máu.

Hai bàn tay đang ôm cổ Nhậm Dụ bất ngờ mọc ra móng vuốt sắc nhọn, như thể sẵn sàng đâm xuyên qua lưng cô bất cứ lúc nào.

Thiếu nữ mọc ra răng nanh sắc nhọn, đôi mắt ngấn lệ, tiếng rêи ɾỉ đầy đau đớn bật ra khỏi đôi môi khẽ mở, như đang cố gắng đè nén một điều gì đó, hoặc thốt lên một lời kêu gọi:

“Giáo quan…”

“… Đánh dấu con đi…”

Trong cơn mê man, Nhậm Dụ nghe thấy những lời này. Giọng nói ấy quá đỗi quen thuộc, nhưng cô không còn khả năng suy nghĩ, hoàn toàn bị cơn bão pheromone lấn át.

Cô thở dốc, siết chặt đôi tay của đối phương, đan mười ngón tay vào nhau, rồi bất ngờ cúi xuống, cắn mạnh.

Omega cũng có một chiếc răng nanh nhỏ dùng để tiêm pheromone, nối với tuyến cổ. Tuy nhiên, răng nanh ấy quá nhỏ, tuyến cũng quá mảnh, chỉ có thể chậm rãi rỉ từng giọt pheromone ra ngoài.

Nhậm Dụ đau đớn đến cực hạn. Omega khi phát cuồng cũng giống như một con thú hoang, không nhận được pheromone từ Alpha, chỉ có thể tự mình phát tiết một cách vô vọng.

Cô đã đánh dấu lên người đối phương, không ngừng cắn vào tuyến cổ, tiêm từng chút pheromone Omega của mình vào, đồng thời liên tục hút lấy pheromone của đối phương.

Cô gái kia không thể phản kháng, cổ dần xuất hiện những vệt đỏ. Răng nanh càng ngày càng dài, móng tay mọc ra sắc nhọn, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân. Thẩm Uý Yên run rẩy, nước mắt rơi không ngừng, như đang chiến đấu với một khát vọng đầy bản năng.

Muốn nuốt chửng cô ấy…

Không được! Không thể…

Đúng lúc này, Nhậm Dụ bất ngờ ngẩng đầu và hôn lên môi cô.

Cơ thể cô gái cứng đờ, tuyến cổ và vùng hạ thân bất giác bùng nổ pheromone, tỏa ra mùi hương ngọt ngào và nồng nàn.

Răng nanh của cô lập tức thu lại, toàn thân run rẩy, tim đập loạn nhịp khi bị đối phương hôn sâu.

Lưỡi của Nhậm Dụ nhẹ nhàng len vào, tách hàm răng, quét qua mọi góc, khẽ chạm vào đầu lưỡi cô.

Khoảnh khắc hai đầu lưỡi chạm nhau, một cảm giác tê dại lan khắp người họ, khiến Nhậm Dụ càng thêm điên cuồng, tiếp tục quấn quýt và hút chặt đôi môi của cô.

Thẩm Úy Yên như muốn ngạt thở, khuôn mặt đỏ bừng trong cơn sốt, run rẩy dữ dội. Nhưng theo bản năng, cô vẫn vụng về đáp lại nụ hôn, lưỡi nhẹ nhàng quấn lấy đối phương.

Cô ôm chặt cổ Nhậm Dụ, toàn thân không còn chút sức lực, hoàn toàn bị động mà đón nhận mọi thứ.

Pheromone Alpha không truyền vào cơ thể Nhậm Dụ mà bị hút ra ngoài, tràn khắp sàn, tạo thành những vệt nước lớn.

Thẩm Úy Yên đã hoàn toàn đánh mất bản thân, buông lỏng tất cả để đối phương tùy ý lấy đi mọi thứ.

Đêm đó, Nhậm Dụ điên cuồng như một con sói, không ngừng cắn xé từng nơi trên cơ thể người kia.

Bên tai không ngừng vang lên những tiếng thở dốc “đau đớn” của cô gái.