"Giáo quan, nếu thuốc không có tác dụng thì phải làm sao đây?!"
Giọng nói gấp gáp của một cô gái vang lên trong phòng.
Nhậm Dụ gần như phát điên. Cơn khao khát trong cơ thể đã lên tới cực điểm và lúc này cô mới sực nhớ ra rằng những liều thuốc đó là đồ của hệ thống dành cho người chơi. Thuốc ức chế thông thường làm sao có tác dụng?
Ngay cả khi có, chúng cũng chỉ kiềm chế được một phần nhỏ.
Cô thở dốc, bực bội không chịu nổi. Khi thấy ba cô gái sắp mất kiểm soát lần nữa, cô vội vàng đánh ngất họ bằng vài cú đánh tay chặt.
Dù đã bất tỉnh, pheromone vẫn không ngừng lan ra, nồng nặc khắp phòng.
Cô nhanh chóng kéo ga trải giường, quấn chặt lấy các cô gái để hạn chế mùi hương pheromone Alpha đậm đặc.
Làm xong tất cả, Nhậm Dụ nằm bẹp trên sàn, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mệt mỏi đến mức không còn chút sức lực.
Cơ thể cô vô thức cọ vào nền nhà lạnh lẽo. Quần áo đã rách nát, làn da nóng bỏng dính sát lên bề mặt sàn mát lạnh, đem lại chút an ủi ngắn ngủi.
Trong trạng thái mơ hồ, cô nghĩ đến Thẩm Úy Yên đang bị nhốt ngoài ban công.
“Chắc em ấy cũng rất khó chịu…”
Hình ảnh cơ thể yếu ớt đó hiện lên trong tâm trí cô, làm lòng cô dậy lên sự lo lắng: Liệu em ấy có chịu đựng được cơn bão pheromone không?
Không thể được, cô phải mang thuốc ức chế cho Thẩm Úy Yên, hoặc nếu không thì đánh ngất cũng được. Nhất định không thể để em ấy chịu đau đớn như vậy.
Nhậm Dụ siết chặt liều thuốc ức chế trong tay, nhưng ý thức dần trở nên mơ hồ, hoàn toàn bị bản năng điều khiển.
Tuyến ở sau gáy của cô ngứa rát, dòng pheromone sôi sục chảy xuống, làm ướt cả lưng.
Cô bò trên sàn, men theo nơi tỏa ra mùi pheromone Alpha dày đặc nhất.
Đúng lúc đó, đầu ngón tay cô bất ngờ chạm phải một làn da mát lạnh.
Bên tai cô văng vẳng tiếng thở dốc gấp gáp và một mùi hương quen thuộc ùa tới.
Chính mùi hương đó phá vỡ mọi giới hạn trong lòng cô.
Nhậm Dụ lao đến, hai cơ thể nhanh chóng siết chặt lấy nhau.
Cô giữ chặt lấy tay đối phương, đôi mắt nhắm nghiền trong cơn khát khao không thể kiểm soát, rồi hôn lên môi người kia, như thể bản năng mách bảo cô biết rõ người này là ai.
Hơi thở của cả hai hòa quyện, môi tìm môi, lúc nhẹ nhàng, lúc mãnh liệt, như đang trấn an lẫn nhau.
Hai loại pheromone đậm đặc hòa trộn, gợi lên bản năng sâu thẳm nhất trong mỗi người.
Nhậm Dụ gần như không nhận ra mùi hương đó là gì, chỉ dựa vào bản năng, cúi xuống sau gáy đối phương, bắt đầu liếʍ láp nơi tuyến pheromone.
Chất lỏng trong suốt và ngọt ngào từ đó chảy ra, cô nuốt xuống cổ họng. Một lát sau, cơ thể cô như được giải thoát, nhưng đồng thời lại trở nên kích động hơn, giống như pheromone Omega trong người muốn hòa nhập hoàn toàn với đối phương.
Nhậm Dụ đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Ánh trăng mờ ảo rọi qua cửa sổ, chiếu lên hai cơ thể đang siết chặt lấy nhau.