Sáng hôm sau, Nhậm Dụ tỉnh dậy với cơn đau đầu dữ dội.
Khoảnh khắc nhận thức quay lại, cô cảm nhận được một cơ thể mềm mại trong vòng tay mình.
Cô giật mình mở to mắt, đối diện với khuôn mặt đang say ngủ của cô gái.
Mái tóc dài trắng như tuyết rối bù, hàng lông mi trắng nằm yên tĩnh trên mi mắt, khuôn mặt tái nhợt không chút máu, đẹp đẽ nhưng giống hệt một thi thể.
Chỉ có đôi môi hơi sưng đỏ và những dấu hôn dày đặc trên người cô là minh chứng rõ ràng cho những gì đã xảy ra.
Nhậm Dụ sững sờ.
Thẩm Úy Yên!
Sao lại là Thẩm Úy Yên?!
Đúng lúc này, hàng mi trắng khẽ động đậy, dường như cô gái sắp tỉnh lại.
Nhậm Dụ đông cứng tại chỗ, không biết phải giải thích thế nào.
Tối qua, trời mưa rất to.
Nhậm Dụ vẫn nhớ rõ tiếng sấm ầm ầm át đi tiếng gọi khe khẽ của cô gái.
Thẩm Úy Yên dường như rất khó chịu, tiếng rêи ɾỉ đau đớn cứ vang lên không dứt.
Nhưng giọng nói dịu dàng, mềm mại ấy lại giống như một sự mời gọi đầy quyến rũ.
Dù thế nào, cô cũng không ngờ người đó lại chính là Thẩm Úy Yên.
Những cảm giác khi ấy vẫn như hiện hữu, xen lẫn trong ký ức mơ hồ, hỗn loạn.
Cô gái như không còn xương cốt, bám chặt lấy cổ cô, đôi chân trắng nõn quấn lấy eo, toàn thân run rẩy như phát bệnh. Cô ngửa đầu, giọng nghẹn ngào kêu đau.
Đó là vì lúc ấy, Nhậm Dụ đã hoàn toàn mất kiểm soát, không chỉ làm tổn thương tuyến cổ của Thẩm Úy Yên, mà còn phá vỡ ranh giới giữa hai người, cùng cô ấy hòa vào làm một.
Đôi tay nóng rực, khao khát không ngừng tiến tới.
Nhậm Dụ vội vàng đưa tay lên che mặt, tự ép mình không nghĩ thêm gì nữa.
Khuôn mặt lạnh lùng của cô khẽ ửng đỏ, mái tóc đen rối bời phủ xuống vai. Đây là lần đầu tiên cô thất thố đến vậy, cũng là lần đầu tiên mất kiểm soát đến mức dùng thân phận Omega để mạnh mẽ đánh dấu một Alpha.
Khi Thẩm Úy Yên chậm rãi mở mắt, Nhậm Dụ mới nhận ra tư thế hiện tại của hai người thực sự không thích hợp chút nào.
Một tay cô vẫn đang ôm lấy eo cô gái, nửa người đè lên đối phương, hai làn da sát gần nhau, cảm giác mềm mại như lụa khiến cô không khỏi nhớ lại đêm qua.
“Giáo quan...”
Thẩm Úy Yên gọi cô, giọng khàn đặc. Lời nói ấy khiến Nhậm Dụ bối rối hoàn toàn. Cô vội vã chống người dậy, kéo chiếc chăn gần đó để che đi cơ thể đối phương.
Nhưng ánh mắt cô lại vô tình lướt qua hai vệt dấu sẫm màu trên sàn nhà. Không chỉ thế, cảnh tượng xung quanh cũng vô cùng hỗn loạn: quần áo chất đống và còn cả một ống kim tiêm đang nằm lăn lóc bên cạnh, bên trong đầy những chất lỏng trong suốt.
Ống tiêm ấy khiến Nhậm Dụ lại muốn đưa tay lên che mặt lần nữa.
Cô thầm nghĩ, không hiểu tác giả nghĩ gì khi thiết kế một ống đựng thuốc ức chế mà chỉ cần tháo kim ra, nó trông chẳng khác nào một dụng cụ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai đầu. Thậm chí phần giữa còn rỗng, để dễ dàng trộn lẫn hai loại chất lỏng.