“Thình thịch, thình thịch...”
Tim Tống Minh Trĩ đập mạnh hai nhịp.
Dải lụa đỏ trong tay hắn dường như cũng theo đó mà nóng lên.
Nguyên chủ không phải đồng tính, vì vậy mới liều lĩnh chọn cách thoát thân. Nhưng người này không biết rằng, Tề Vương là một bậc chính nhân quân tử, nửa điểm cũng không hề có hứng thú với nam sắc.
——Hôn sự này, cũng không phải là thứ y mong muốn.
Làm “Tề Vương phi”, từ nay về sau hắn chỉ cần…
Lặng lẽ làm một vật trang trí trong nội viện vương phủ, ăn no chờ chết, thuận theo tự nhiên, tuyệt đối không gây phiền phức hay rắc rối cho điện hạ. Đến cuối cùng, chủ động xin hòa ly, rời khỏi hậu viện, giống trong lịch sử, trả lại cho y một đời thanh tịnh!
Tống Minh Trĩ bỗng mở to mắt, nhéo mạnh mình một cái.
Đầu móng tay được cắt gọn gàng, cắm sâu vào da thịt.
Cơn đau lập tức lan từ lòng bàn tay.
Tống Minh Trĩ: “Xít…!”
Hóa ra trên trời có bánh rơi xuống thật?
---
Xong việc phủi áo ra đi...
Tống Minh Trĩ tháo khăn hỉ, đứng dậy khỏi giường.
“Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Lúc này tiểu đồng mới hoàn hồn, bất an nhìn Tống Minh Trĩ: “Công tử, còn chuyện động phòng tối nay thì phải làm sao…”
Khi nãy ra ngoài, gã đã cẩn thận quan sát:
Khác với dịch quán, bên trong Tề Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, đêm nay hai người bọn họ e rằng không còn cơ hội nào để trốn nữa.
“Không cần lo,” Tống Minh Trĩ ngồi trước bàn trang điểm, đưa tay tháo phượng quan trên đầu, đồng thời thản nhiên nói, “Ân sư gặp nạn, điện hạ nhất định sẽ ra tay tương trợ. Tối nay, mười phần thì có tám, chín phần y sẽ không về phủ. Như vậy, ta và điện hạ e rằng ngay cả mặt cũng không gặp được.”
Tiểu đồng vội bước lên giúp hắn: “Nhưng về sau...”
Tống Minh Trĩ lắc đầu nhẹ: “Huống hồ.”
Nguyên chủ không biết rằng Tề Vương không đồng tính, vì vậy mới mạo hiểm thoát thân.
Để tránh tiểu đồng nghi ngờ, Tống Minh Trĩ đổi sang một cách giải thích khác: “Huống hồ, điện hạ mới tái phát bệnh cũ, hiện đang tĩnh dưỡng, trước mắt không cần phải lo nhiều chuyện.”
Tiểu đồng: “…..?"
Tiểu đồng: “……!"
Khoan, khoan đã!
Hành động của tiểu đồng đột nhiên khựng lại...
Gã trợn tròn mắt, như thể vừa nhìn thấy quỷ, kinh hãi nhìn Tống Minh Trĩ: “Nhưng, nhưng mà công tử, chẳng phải hai ngày trước người còn nói với ta rằng, cái tên đồng tính kia chỉ giả bệnh để nằm phẳng ở nhà thôi sao?”
Tống Minh Trĩ: “?”
Đồng tính, giả bệnh, ở nhà, nằm phẳng…
Mấy cái này là gì?
Tề Vương điện hạ xưa nay cần mẫn chính sự, ngày đêm lo toan, điều này thiên hạ đều biết. Nguyên chủ rốt cuộc nghe đâu ra những lời đồn kỳ quái này?
Tiểu đồng càng nói càng hăng: “Hơn nữa, một kẻ như y, bên ngoài vàng ngọc lộng lẫy, bên trong lại mục nát, làm sao có thể vào cung để làm chuyện đứng đắn được?”
Tề Vương suốt ngày nuôi mèo, đùa chó, không lo tiến thủ, danh xưng “gỗ mục” đã sớm lan truyền khắp thiên hạ.
Ngay cả kẻ ở nơi xa xôi như Thuật Lan là hắn cũng từng nghe qua.
“Huống chi y còn…”
Thấy tiểu đồng vẫn đang tiếp tục buông lời phỉ báng.
Cuối cùng Tống Minh Trĩ không nhịn được nữa, lạnh nhạt lên tiếng: “Không được vô lễ với Tề Vương điện hạ...”
Giọng hắn không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nhưng lại toát ra một luồng hàn ý khiến người khác không rét mà run.
Tiểu đồng giật mình, hoảng sợ đáp: “Vâng, vâng, công tử…” Ngón tay run lên, làm rơi một cây trâm vàng xuống đất.
Tiểu đồng ngẩn người, vội vàng cúi xuống định nhặt.
Nhưng hắn còn chưa kịp khom lưng, Tống Minh Trĩ đã cúi người, nhặt lấy cây trâm: “Không cần.”
Đồ vật trong hỉ phòng đều đã vương mùi hợp hoan hương.
Ở trong căn phòng này, tinh thần Tống Minh Trĩ bất giác thả lỏng. Hắn đứng dậy, đưa cây trâm cho tiểu đồng, đồng thời nhỏ giọng phản bác: “Tề Vương đồng tính, chẳng qua chỉ là lời đồn, chưa chắc đã là thật.”
Tiểu đồng: “Hả?”
“Huống chi, điện hạ thân là thân vương, sao có thể chỉ có hư danh? Tài học của y, còn cả…”
Phía trước màn lụa đỏ, ánh đèn mờ ảo lay động.
Câu nói còn chưa dứt, khóe mắt Tống Minh Trĩ bất giác nhìn thấy...
Có người đưa tay, nhận lấy cây trâm vàng.
Ngón tay người ấy thon dài, đốt xương rõ ràng, trên cổ tay còn có một nốt ruồi nhạt màu.
Đây là…
Tống Minh Trĩ: “?!”
Hắn vô thức ngẩng đầu, nhìn vào gương đồng.
Từ bao giờ đã có người bước vào hỉ phòng!
Gió đêm lùa qua song cửa, thổi tung những dải lụa đỏ trong phòng.
Dưới chữ hỉ mạ vàng có một người vận hồng y, tà áo buông lỏng, che khuất ánh trăng.
Đôi mắt phượng của y dài hẹp, hơi xếch lên, đôi môi mỏng nhếch nhẹ một nụ cười nhàn nhạt, toàn thân toát lên vẻ phong lưu, phóng túng, tựa như một kẻ bạc tình ngạo nghễ khi say.
Lúc này, y cười nhẹ, tò mò hỏi: “Còn gì nữa?”
Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc.
Người có thể quang minh chính đại xuất hiện ở đây, chỉ có thể là…
“Tề Vương điện hạ…!”
Tống Minh Trĩ lập tức đứng bật dậy, quay người nhìn ra sau lưng.
Chỉ thấy Mộ Yếm Chu đưa ngón tay lên môi: “Suỵt...”
Tống Minh Trĩ lập tức im bặt: “!”
Cùng lúc đó.
Ngoài cửa hỉ phòng bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.