Dù sợ hãi, nhưng Hứa Lan Mễ vẫn không tự chủ được mà vươn tay ra lấy điện thoại.
Ngón tay cô ấy vừa chạm vào màn hình, thì bỗng nhiên màn hình tối sầm lại, một con mắt đỏ ngầu đột ngột nhảy ra.
Con mắt đó trợn to đến mức như muốn rách toạc ra, con ngươi thì giống như một cỗ máy bị hỏng, cứng đơ chuyển động mà không theo quy luật nào cả.
"Á!!!"
Hứa Lan Mễ hét toáng lên, một tay quét bay chiếc điện thoại, chiếc điện thoại mới đổi chưa lâu lập tức rơi xuống dưới bàn và phát ra tiếng vỡ.
Bạch Dao Âm đang chắn cửa, nghe tiếng hét của cô ấy thì nghiêng đầu nhìn sang, thấy cô ấy không sao mới yên tâm.
Diệp Quát Nam không kịp ngăn hành động của Hứa Lan Mễ, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra mà không làm gì được.
Con mắt kia… hình như chính là con mắt đã nhìn cô đêm đó. Nếu thật sự là nó, thì trước đây, khi linh hồn mẹ cô vẫn còn, nó cũng từng tiếp xúc với cô nhưng không nuốt chửng cô, điều này cho thấy không thể coi thường sức mạnh của nó.
Diệp Quát Nam còn đang suy nghĩ cách đối phó, thì trong nhóm chat bỗng xuất hiện một tin nhắn phản hồi.
[Tôi không chơi game nữa: Tất cả đều phải… vứt bỏ…]
Vứt bỏ?
Diệp Quát Nam nhất thời chưa hiểu được, nhưng Bạch Dao Âm, người từng suýt bị lừa mất điện thoại, có vẻ đã hiểu ra vấn đề, lập tức nhắn một tin.
[mvm: Qua Qua, nhanh đặt điện thoại lên bàn, đừng để nó tới gần cậu!]
Hình như mỗi lần con ma này xuất hiện đều liên quan đến điện thoại.
Từ lúc Hứa Lan Mễ chơi điện thoại, đến khi cô ấy suýt bị lừa mất điện thoại, rồi đến câu hỏi của Diệp Quát Nam và hành động ném điện thoại của Hứa Lan Mễ, mọi diễn biến đều xoay quanh điện thoại.
Kết hợp với hai câu mà con ma từng nói.
“Mạng không ổn, không ổn chút nào.”
“Tất cả đều phải… vứt bỏ…”
Coi như đã rõ ràng, chắc chắn điện thoại có vấn đề.
Bạch Dao Âm không quan tâm đến lực tay, ném luôn điện thoại của mình lên bàn tròn.
Lực ném nhẹ hay mạnh cũng không quan trọng, chỉ cần vứt đi là được. Nếu mạnh, nó có thể trở thành vũ khí, may mắn thì có khi còn phát nổ mà tiêu diệt được con ma kia cũng nên.
Lúc này, Bạch Dao Âm vẫn có tâm trạng đùa cợt, nhưng ngay sau đó thì chẳng cười nổi nữa.
Diệp Quát Nam tóm chặt Hứa Lan Mễ, từng bước lùi về phía Bạch Dao Âm.
Những chiếc điện thoại đặt trên bàn dường như bị thứ gì đó gặm nhấm, từng chút một biến mất, như thể có một chiếc máy hủy tài liệu vô hình trong bóng tối, nhưng đúng hơn thì giống như bị loài sinh vật nào đó có hàm răng sắc nhọn cắn nát rồi nuốt vào bụng.
Từng chút một, điện thoại bị nuốt chửng hoàn toàn. Túi giấy đựng đồ ăn vặt đặt trên bàn phát ra tiếng sột soạt như bị ai đó lục lọi, nhưng chẳng thấy bóng người nào cả.
Diệp Quát Nam giơ tay lên, nghĩ đến năng lực mà Sở Tam Nhất đã nói.
Lá bí ngô… đúng rồi, lá bí ngô.
Diệp Quát Nam nhìn Bạch Dao Âm, ra hiệu về phía ban công. Đối phương thoáng ngẩn người, nhưng vẫn nắm lấy cánh tay Diệp Quát Nam, nở nụ cười trấn an, rồi tiến lên phía trước một bước.
Lúc này không còn điện thoại để liên lạc, chỉ có thể dựa vào sự ăn ý.
Bạch Dao Âm không biết Diệp Quát Nam định làm gì ở ban công, nhưng thấy vẻ mặt cô không hề sợ hãi, còn bình tĩnh hơn cả mình, rõ ràng không phải vì quá hoảng loạn đến mức muốn nhảy thẳng xuống từ tầng bốn.
Nếu Diệp Quát Nam đã có cách, cho dù là trốn chạy, Bạch Dao Âm cũng muốn để cô thử một lần.
Nếu không, còn có thể làm gì khác được? Gặp phải chuyện kỳ quái thế này, chẳng lẽ mang theo một kẻ nhát gan và một cô gái khiếm thính cùng lao ra ngoài sao? Nhìn cách con ma kia gặm nhấm điện thoại, có lẽ nó chỉ cần vài giây là có thể gặm sạch đầu của họ.
Nếu giao tiếp được với ma quỷ, có thể dùng cách kéo dài thời gian để tìm ra cách giải quyết, nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho bản thân mình.
Bạch Dao Âm hít sâu một hơi, quay lưng lại với ban công, đưa tay mở cửa, sau đó cô ấy thấy Diệp Quát Nam buông tay Hứa Lan Mễ. Bạch Dao Âm coi như không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra, tự nhiên tiến về phía trước một bước.
Hứa Lan Mễ vội kéo tay cô ấy, lắc đầu.
Trước đây, Bạch Dao Âm làm gì Hứa Lan Mễ cũng tin rằng cô ấy sẽ thành công, nhưng đó là khi đối mặt với con người. Còn bây giờ, ngay cả thứ họ đang đối mặt là gì cũng không rõ, trong khi trường học lại mất điện, không chút động tĩnh. Ai biết được rốt cuộc con ma này đáng sợ đến mức nào?
Hứa Lan Mễ kéo cô ấy lại, Bạch Dao Âm cũng để mặc cho cô ấy kéo. Nói chuyện với ma quỷ thực sự không cần phải tiếp cận nó. Thực ra, cô ấy chỉ muốn nhường chỗ cho Diệp Quát Nam mà thôi, nhưng có lẽ bị cô bạn ngốc này hiểu nhầm rằng mình đang định qua đó anh dũng hy sinh.