Chỉ có điều giờ cô ấy cũng không có thời gian giải thích thêm, đứng yên tại chỗ, nhìn về phía bóng tối phía trước, lên tiếng.
“Điện thoại bị cậu ăn mất rồi, giờ chẳng còn chiếc nào cả. Cậu không thấy buồn sao?”
Hứa Lan Mễ sững sờ, nhìn cô.
Con ma đã ăn cả điện thoại rồi, làm sao còn buồn được chứ?
Chẳng lẽ lúc còn sống ghét điện thoại, nên nó mới bày ra nhiều trò như thế để đến tiêu hủy điện thoại sao?
Là một học sinh cấp ba, khả năng tư duy của Hứa Lan Mễ rất nhanh nhạy. Kết hợp với tình hình thực tế, Hứa Lan Mễ bỗng dưng nghĩ ra được nguyên do.
Con ma xuất hiện trong ký túc xá, dựa theo những câu truyện ma mà người ta thường kể, tám mươi phần trăm nó là học sinh, hơn nữa rất có thể là học sinh của trường này.
Học sinh ở độ tuổi này, có bao nhiêu người không dùng điện thoại, dù không dùng thường xuyên, nhưng liệu có thật sự tìm ra một học sinh ghét cay ghét đắng cái điện thoại hay không?
Đừng nói đến học sinh, ngay cả người lớn cũng hiếm có. Không dùng thường xuyên và ghét bỏ không dùng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nếu có ác cảm với một vật dụng vốn không gây ra quá nhiều cảm xúc như điện thoại, chắc chắn là do đã trải qua chuyện gì đó không bình thường.
Và chuyện không bình thường đó… e rằng có liên quan đến nguyên nhân cái chết của con ma này.
Thế nên, hình như câu hỏi của Bạch Dao Âm cũng không hẳn là vô lý. Đằng sau mối thù hận sâu sắc như vậy, chắc chắn tồn tại một cảm xúc cực đoan.
Hứa Lan Mễ nhìn thấy cô ấy đang chuẩn bị giao tiếp với con ma, hạ quyết tâm, run rẩy vươn tay mò mẫm về phía tủ đựng đồ gần đó, may mắn không chạm phải cánh tay nào khác ngoài một cái ô cán dài.
Cô ấy siết chặt cán ô, nhìn Diệp Quát Nam ôm chậu cây trở lại bên cạnh họ, bỗng cảm thấy một nguồn sức mạnh kỳ lạ bùng lên trong người.
Ít nhất thì… ít nhất cô ấy cũng không phải chết một mình!
Mặc dù suy nghĩ này có hơi hèn nhát, nhưng tay Hứa Lan Mễ vẫn kiên trì nắm chặt cán ô.
Ba người dần dần xích lại gần nhau, đứng sát vào nhau.
“Tại sao cậu không trả lời? Chắc cậu muốn chơi lắm đúng không?” Giọng nói của Bạch Dao Âm dịu dàng, như đang thủ thỉ lời chúc ngủ ngon với ai đó.
Diệp Quát Nam nhìn cô ấy mở miệng nói chuyện, không ngờ rằng còn có cách nói chuyện để đối phó với hồn ma.
Dù con ma có nghe được đi chăng nữa, thì nói chuyện với nó liệu có ích gì không?
Diệp Quát Nam nhớ đến những hồn ma sau khi biến dạng trông đã chẳng còn chút thần trí nào trước đây.
“Chúng tôi đã đưa hết điện thoại cho cậu, không chơi được nữa đâu. Đổi lại, cậu cũng nên nghỉ ngơi rồi. Nếu cứ tiếp tục chơi như vậy… lỡ làm tổn hại đến sức khỏe thì phải làm sao?”
Bạch Dao Âm nhíu mày tỏ vẻ lo lắng, trông không giống như đang an ủi một con ác quỷ sắp làm hại họ, mà như đang nói chuyện với một người bạn thân thiết.
Thực ra, những lời của cô ấy có đôi chút sơ hở, nhưng phong thái dịu dàng đã được rèn luyện nhiều năm cùng kỹ năng diễn xuất tinh tế khiến lời nói của cô ấy luôn đầy sức thuyết phục.
Vậy nên Bạch Huyễn Cảnh chèn ép một mình cô ấy thì không vấn đề gì, nhưng nếu phía sau Bạch Dao Âm có người khác, rất có thể họ không nghe gì cả, mà sẽ trực tiếp rút kiếm lao lên chém chết cậu ta.
Còn có chém chết được hay không lại là chuyện khác.
Diệp Quát Nam tranh thủ khoảng thời gian cô ấy nói chuyện, dồn toàn bộ sự chú ý vào cây giống bí ngô trên tay. Cô có một cảm giác kỳ lạ, nhưng không biết phải làm thế nào, suy nghĩ? Thần chú? Hay động tác? Cách nào mới là đúng?
Nhưng rất nhanh, cô đã có phản ứng. Diệp Quát Nam tập trung quan sát một điểm sáng mờ nhạt đột nhiên xuất hiện trên cô tay mình. Dù ánh sáng này yếu ớt và nhỏ bé, nhưng trong căn phòng ký túc xá tối om, cô vẫn có thể bắt được nó.
Cô có thể điều khiển điểm sáng, và điều tiện lợi là phương pháp điều khiển chính là một trong ba cách đã nhắc đến: suy nghĩ.
Đơn giản và tiện lợi, đáng giá sở hữu.
Nhưng chỉ có thể làm cho ánh sáng di chuyển thôi thì chẳng có ích gì. Cô thử cho nó bay đến dưới chân bàn tròn, nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Diệp Quát Nam đã thử rất nhiều cách, Bạch Dao Âm nhìn thấy hết, vừa xác nhận rằng cô không đánh động con ma, vừa tiếp tục nói.
“Chúng tôi không chơi điện thoại nữa, chuẩn bị đi ngủ rồi. Cậu cũng nên nghỉ ngơi sớm đi nhé ~” Giọng nói của cô ấy càng lúc càng nhẹ nhàng, nhẹ đến mức Hứa Lan Mễ cũng cảm thấy đáng sợ.
Giọng điệu này, giống như một người mẹ đang dỗ dành con mình.
Sau khi Bạch Dao Âm nói chuyện với con ma đến lần thứ ba, từ hướng bàn tròn bỗng vang lên một tiếng thở u ám, giống như muốn nói gì đó nhưng không thể mở lời.