Diệp Quát Nam kéo hai người đến gần cửa sát đất, Bạch Dao Âm kéo rèm ra, bên ngoài là con đường bị che khuất bởi những tán cây lớn, hai bên đều là những dãy phòng học tối om, cách ký túc xá một rừng cây.
Giờ này, lẽ ra các dãy phòng học vẫn phải có người đang tự học, nếu không thấy chút ánh sáng nào, thì chứng tỏ cả trường đều đã mất điện.
“Có ai không——” Bạch Dao Âm còn chưa kịp bước ra ban công, Hứa Lan Mễ đột nhiên hét to xuống tầng dưới, làm cô ấy giật mình phải giơ tay lên bịt tai.
Gọi tầng dưới không bằng hỏi phòng bên cạnh.
Bạch Dao Âm biết tình hình không ổn, nhưng vẫn ôm hy vọng thử gọi sang phòng bên: “An An, mạng ở phòng các cậu có ổn không?”
Cô ấy vốn không nghĩ đến nhận được câu trả lời, nhưng lại bất ngờ nghe thấy giọng của An An.
“Mạng không ổn, không ổn chút nào.”
Hả?
Bạch Dao Âm nhìn lướt qua Diệp Quát Nam đang nhìn xa xăm, bám lấy lan can ban công, thò đầu nhìn sang phòng của An An.
An An cũng trong tư thế tương tự, khi nhìn thấy cô ấy, vẻ mặt An An trở nên vô cùng đau khổ.
“Cậu cho mình mượn điện thoại gọi một cuộc được không? Nhà mình có việc gấp.”
Bạch Dao Âm ngạc nhiên nhìn An An, mượn điện thoại? Tìm cô hả?
Trong đầu cô ấy tưởng tượng ra vô số giả thiết, nhìn khuôn mặt lo lắng của An An, cô ấy cười dịu dàng như thường ngày.
“Mình cứ tưởng chuyện gì, tất nhiên là được rồi.” Cô ấy vươn tay ra, dựa vào tường như định đưa điện thoại qua.
Khuôn mặt An An vừa hiện lên vẻ vui mừng, lại nghe Bạch Dao Âm nói tiếp:“Nhưng mà phòng bọn mình, cái bạn cùng phòng mới ấy, cậu biết rồi đó, mình phải trao đổi với cậu ấy bằng điện thoại, không còn cách nào khác.” Bạch Dao Âm ra vẻ khó xử.
An An hơi mất kiên nhẫn: “Thế thì cậu dùng chức năng ghi chú trong điện thoại cậu ấy cũng được mà? Gọi xong mình sẽ trả ngay, làm ơn~”
Bạch Dao Âm giả vờ suy nghĩ, đến khi nét mặt An An càng lúc càng lộ rõ sự mất kiên nhẫn, cô ấy mới từ từ vươn tay ra.
Vừa vươn tay, cô ấy vừa nghi hoặc hỏi: “Cố Vân và Phương Trù phòng các cậu lại chưa về sao? Cậu không mượn được điện thoại của ai à?”
An An tiện mồm đáp: “Ai biết đâu, chắc lại trốn học không về rồi.”
“Ồ?” Động tác của Bạch Dao Âm đột ngột dừng lại, ý cười tràn ngập ánh mắt, vẻ mặt ôn hòa.
“Cố Vân và Phương Trù, mấy cái tên tôi bịa ra mà cậu cũng nhận à, có làm được bài tập về nhà không đấy?”
Cô ấy vừa dứt lời, sắc mặt của An An thay đổi liên tục, cuối cùng trở nên hung ác và đáng sợ.
Cô ta không nói thêm lời nào, vươn dài cánh tay, muốn bắt lấy cổ tay của Bạch Dao Âm. Thế nhưng đối phương đã chuẩn bị từ trước, nhanh chóng tránh né.
"Mễ Lan! Kéo Qua Qua lùi vào trong!"
Bạch Dao Âm cầm lấy cây sào treo đồ, đẩy hai người vào trong trốn, chân vừa bước vào phòng đã lập tức đóng cửa lại.
"An An" kia không có động tĩnh gì thêm, cũng không hóa thân thành sinh vật gì kỳ lạ bò sang đây từ bên kia bức tường, dường như không phải kiểu "quá trình" mà Bạch Dao Âm nghĩ.
Diệp Quát Nam từ đầu đến giờ không chú ý Bạch Dao Âm đang làm gì. Chỉ khi thấy động tác của cô ấy bỗng trở nên nhanh nhẹn, vẻ mặt cũng nghiêm trọng, cô mới nhận ra có lẽ mình đã bỏ lỡ rất nhiều tình tiết.
Lúc cô đang quan sát xem ở phía xa có cơ hội cầu cứu không, thì hình như Bạch Dao Âm đang nói chuyện với ai bên cạnh.
Không có thời gian suy nghĩ, Diệp Quát Nam kéo Hứa Lan Mễ lùi về phía sau, đồng thời đảo mắt nhìn quanh.
Ma quỷ không chỉ đến từ một hướng!
Cô biết rất rõ điều này.
Trước sau đều có nguy hiểm, nhưng vẫn phải tìm một điểm đột phá, nếu không sẽ chỉ bị đám ma quỷ này thao túng cảm xúc sợ hãi, không cách nào tìm được lối thoát.
Điểm đột phá... vấn đề nằm ở đâu đây…
Diệp Quát Nam nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên chiếc điện thoại đang cầm trong tay.
Người dư thừa kia tên là… "Tôi không chơi game nữa"?
Diệp Quát Nam giơ điện thoại lên, gõ vài chữ bằng một tay và gửi đi.
[Lá bí ngô: Cậu tìm chúng tôi… có chuyện gì không?]
Cô vốn định @ tên người kia, nhưng lại không thể tìm được. Trong lịch sử trò chuyện chỉ có một đoạn tin nhắn kỳ quái, đến cả ảnh đại diện cũng không thể nhấn vào.
Điểm duy nhất có thể xem là tích cực chắc là, trước đây cô chỉ có thể ôm đầu chạy loạn, giờ đây lại có cơ hội giao tiếp, có lẽ đây là con ma được nhân tính hóa nhiều nhất mà cô từng gặp.
Tin nhắn của cô cũng khiến màn hình điện thoại của Bạch Dao Âm và Hứa Lan Mễ sáng lên. Người trước nhìn thấy câu hỏi của Diệp Quát Nam, người sau lại theo bản năng giơ tay lên, định lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn.
Có tin nhắn thì phải mở ra xem, đó là bản năng của con người!