Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 31

Bạch Dao Âm nhìn trần nhà, rồi nhìn điện thoại, sau đó lại liếc đồng hồ dạ quang trên tay, xác nhận một chuyện.

Vẫn chưa đến giờ tắt đèn.

Cô ấy lại đứng lên, định đi kiểm tra cầu dao.

Nhưng ngay khi xoay người, cô ấy sững lại. Nụ cười dịu dàng phóng khoáng vốn luôn hiện hữu trên gương mặt biến mất, chỉ còn lại ánh mắt kinh ngạc đầy sợ hãi.

Ở góc bàn dưới chiếc giường trống gần cửa không người ở, có một người đang ngồi!

Cô ấy bất giác chống tay ra sau, thận trọng di chuyển quanh chiếc bàn, từng bước một men về phía Diệp Quát Nam và Hứa Lan Mễ.

Chiếc bàn tròn này không lớn lắm, đủ để cả phòng ngồi ăn cơm. Nhưng vào lúc này, đường kính của nó cứ như kéo dài vô tận, Bạch Dao Âm mò mẫm cả buổi cũng không đến được chỗ hai người kia.

Chủ yếu là do quá căng thẳng. Cô ấy đã gặp nhiều tình huống, nhưng chưa từng thấy cảnh tượng nào như thế này.

Diệp Quát Nam bị chắn tầm nhìn, không thấy dưới bàn bên đó có gì, chỉ biết động tác của Bạch Dao Âm đột ngột trở nên cứng đờ, có lẽ đã nhìn thấy thứ gì đó.

Hứa Lan Mễ vừa run lẩy bẩy, vừa chui rúc. Cô ấy chính là kiểu đồng đội dễ làm xáo trộn lòng quân nhất khi gặp ma. Nhưng Diệp Quát Nam hiểu, không thể bỏ cô ấy lại. Một khi chia tách, rất có thể sẽ không bao giờ gặp lại nữa!

Cô đứng dậy, kéo theo "gánh nặng" bên mình, tóm lấy vạt áo của Bạch Dao Âm.

May mà Bạch Dao Âm không phải Hứa Lan Mễ, nếu không, với tính cách của Hứa Lan Mễ, lúc này mà bị chạm vào một cái, chắc chắn sẽ nhảy dựng lên ngay lập tức.

Bạch Dao Âm không quay đầu lại, trước tiên xác nhận Diệp Quát Nam đã ở gần đó, sau đó mới cẩn thận nhìn cô.

Diệp Quát Nam lắc đầu, ánh mắt của hai người cùng dừng lại ở chiếc bàn trống kia, nhưng rất kỳ lạ, người vừa ngồi đó lại biến mất.

Biến mất càng đáng sợ hơn!!

Nếu chỉ là một người ngồi đấy, vẫn có thể suy đoán được một vài khả năng, chẳng hạn như có kẻ biếи ŧɦái nào đó lẻn vào ký túc xá của họ, dù khả năng ấy cũng rất kinh khủng, nhưng ít ra nó vẫn là chuyện có thể xảy ra trong phạm vi loài người.

Nhưng người đó đã biến mất! Biến mất có nghĩa là gì?

Trong lòng Bạch Dao Âm trào dâng một cảm giác bất an mơ hồ, chỉ còn hai khả năng.

Một là cô ấy hoa mắt, và hoa mắt đến tận hơn hai mươi giây. Hai là, căn phòng này không sạch sẽ...

Đáp án dường như rất rõ ràng, nhưng lại không dễ gì chấp nhận được...

Diệp Quát Nam nhìn chiếc bàn trống không, rồi nhìn nét mặt của Bạch Dao Âm, cô chắc chắn rằng Bạch Dao Âm đã nhìn thấy gì đó.

Lúc này, cửa sổ chính của ký túc xá không có ánh sáng hắt vào, cho thấy bên ngoài cũng tối đen, nếu cả đèn hành lang cũng không có thì có thể loại trừ khả năng giáo viên quản lý dập công tắc trước giờ quy định, chỉ còn lại lý do là mất điện.

Diệp Quát Nam liếc nhìn cửa sổ tối đen, lại nhìn chút ánh sáng le lói ngoài ban công chiếu vào, rồi trao đổi ánh mắt với Bạch Dao Âm, người đã dần bình tĩnh lại, lên tiếng hỏi: “Bên ngoài có tiếng động không?”

Bạch Dao Âm cũng vừa định nói điều này. Trước đây khi mất điện, chắc chắn sẽ có tiếng la hét, nhưng hôm nay lại yên tĩnh đến thế này, hoàn toàn không giống không khí ở một ký túc xá nữ.

[mvm: Không có, rất kỳ lạ.]

Diệp Quát Nam ngạc nhiên khi thấy màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.

Thậm chí đến cả lúc “gặp ma” vẫn dùng được mạng sao?

Cô cũng gửi một tin nhắn, và phát hiện đúng là có thể trò chuyện trong nhóm chat.

Khoan đã... trong nhóm?

Cô bỗng nhận ra điều gì đó, trước mặt Bạch Dao Âm, cô gửi một tin nhắn riêng cho cô ấy.

Trong khi đối phương ngạc nhiên giơ điện thoại lên để cô xem, cô thấy tay cô ấy khẽ run.

Không dùng được mạng, nhắn tin riêng không được, nhưng trò chuyện trong nhóm lại được, trong nhóm còn có một người không tồn tại.

Tình huống này không thể có khả năng thứ hai rồi.

Động tác trong im lặng của hai người khiến Hứa Lan Mễ ngẩng đầu lên, dù vẫn hơi khom người nhưng không có ý định tiếp tục trốn tránh.

Diệp Quát Nam thấy khó khăn lắm cô ấy mới lấy được chút dũng khí, cũng không muốn nói cho cô ấy biết tình hình bây giờ tệ đến mức nào, có lẽ cô ấy vẫn nghĩ đây chỉ là mất điện bình thường.

Bạch Dao Âm cũng không nói gì, cô ấy hiểu Hứa Lan Mễ hơn Diệp Quát Nam. Khi liều lĩnh, người này có thể trở thành một trợ thủ đáng tin cậy, nhưng lá gan thì quá nhỏ.

Lòng dũng cảm thực sự tỷ lệ nghịch với chiều cao của cô ấy.

Nghĩ đến điều đấy vào lúc này thật đúng là có hơi buồn cười, nhìn Diệp Quát Nam không có vẻ quá sợ hãi, trong lòng Bạch Dao Âm cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nhưng vấn đề trước mắt là, bây giờ phải làm gì?

Trước đây, câu hỏi này luôn là một vấn đề đối với Diệp Quát Nam, nhưng sau khi Sở Tam Nhất xuất hiện, giờ cô đã biết rõ.