Hứa Lan Mễ vừa về chưa lâu, Bạch Dao Âm cũng ôm hai túi đồ to quay lại. Đồ của cô ấy khá đơn giản, là gà rán và đồ ăn vặt, nhưng có một thứ giống với Hứa Lan Mễ, chính là chậu cây bí ngô ôm trong tay.
Diệp Quát Nam hơi ngạc nhiên, lại có chút xúc động.
Cô không ngờ hành động bốc đồng của mình lại khiến họ thực sự nghiêm túc như vậy.
Ba người cùng xếp chậu cây bí ngô thành một hàng, Bạch Dao Âm nói đùa trong nhóm chat.
[mvm: Chúng ta chắc là phòng ký túc trồng cây cảnh hời hợt nhất trong tòa nhà này.]
Sao lại hời hợt chứ! Hứa Lan Mễ không đồng tình.
[Milan: Cây giống bí ngô nhập khẩu từ Nhật Bản đó, sao lại hời hợt được? Không chỉ tận tâm, mà còn có thể vào tận bụng nữa.】
Diệp Quát Nam đồng tình với ý kiến này.
[Lá bí ngô: Giáo sư đó dạy ở trường đại học mà mình muốn theo học. Ông ấy bảo rằng cây giống bí ngô này không phải loại bình thường, chắc chắn đã qua quá trình nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, là cây giống bí ngô có câu chuyện của riêng mình.]
【Milan: Qua quá trình ở đâu cơ?】
【Milan: ???】
【Milan: Ở đâu?】
【Tôi không chơi game nữa: Phòng thí nghiệm.】
Hứa Lan Mễ muốn thể hiện rằng mình hiểu, nhưng lại chỉ định bày tỏ chút kinh ngạc về nơi gọi là phòng thí nghiệm ấy.
Cô ấy không để ý rằng, Diệp Quát Nam và Bạch Dao Âm đã ngừng tay, đang nhìn nhau.
Diệp Quát Nam thì căng thẳng, còn Bạch Dao Âm lại kinh ngạc.
Đây là nhóm chat vừa mới lập lại, loại bỏ Bạch Huyễn Cảnh, chỉ còn ba người họ.
Nhóm chỉ có ba người...
Diệp Quát Nam và Bạch Dao Âm đều chưa trả lời câu hỏi của Hứa Lan Mễ, đến bàn phím còn chưa động vào.
Thế thì, câu trả lời kia, là của ai?
Diệp Quát Nam nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Sức mạnh của mẹ cô đã thu hút sự chú ý của các hồn ma. Giờ mẹ cô đã rời đi, rất có khả năng đám ma quỷ này sẽ tỉnh táo lại và ra tay với những người bình thường.
Sự kinh ngạc trong mắt Bạch Dao Âm sắp chuyển thành cảm xúc khác. Diệp Quát Nam luống cuống cầm lấy điện thoại. Cô còn chưa quen với thế giới quan mà Sở Tam Nhất cưỡng chế nhồi nhét vào đầu mình, càng đừng nói đến chuyện sử dụng năng lực siêu nhiên để trừ tà.
Điều may mắn duy nhất lúc này, có lẽ là cô đã quen nhìn những chuyện như vậy, ít nhất đến lúc đó có thể dẫn các bạn cùng phòng... chạy trốn.
Hứa Lan Mễ vẫn còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không để ý ai đã trả lời tin nhắn của mình, chỉ mải nghĩ xem rốt cuộc bí ngô từ phòng thí nghiệm liệu có bị biến dị hay không.
Bạch Dao Âm nhìn tin nhắn của "người bạn cùng phòng" dư ra kia, định nhẹ nhàng vỗ vai Hứa Lan Mễ, nhưng tay vừa vươn được một nửa lại như nhớ ra điều gì đó, rụt lại.
Người ta thường nói, trên đôi vai của mỗi người có hai ngọn đèn dầu*. Gặp chuyện kỳ lạ thế này, cô ấy cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ.
* Theo truyền thuyết, mỗi người đều có hai ngọn "đèn dầu" trên vai, tượng trưng cho dương khí hoặc linh quang của họ. Hai ngọn đèn này giúp xua đuổi tà khí và bảo vệ con người. Nếu đèn bị tắt, họ có thể dễ bị ảnh hưởng bởi năng lượng tiêu cực từ bên ngoài, như ma quỷ hoặc linh hồn xấu.
Hứa Lan Mễ liếc cô ấy một cái, hỏi: "Cậu làm gì thế?"
Bạch Dao Âm không còn cười nổi, ra hiệu cho cô xem kỹ điện thoại của mình.
"Cậu không thấy... có gì đó không đúng sao?"
Hứa Lan Mễ lộ ra vẻ mặt nghi hoặc của nhân vật phát triển cốt truyện, cúi đầu nhìn kỹ, và nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.
Cô ấy mở danh sách thành viên nhóm. Không ai đổi tên, cũng không có người mới vào nhóm, con số thành viên trong ngoặc rõ ràng là...
3.
Hứa Lan Mễ cảm thấy tay mình hơi run rẩy. Cô ấy nhìn Diệp Quát Nam và Bạch Dao Âm, giọng cũng run lên theo.
"Đây... đây là... là lỗi phần mềm sao?"
Dạo gần đây áp lực trong ngành IT cao, lỡ có người không chịu nổi, lén làm ra chuyện gì đó, việc này cũng không phải không có tiền lệ.
Nhưng tài khoản vừa thêm vào kia không giống tài khoản rác, lại còn tiếp lời họ. Nếu chỉ là trò chơi khăm, có phải hành vi này hơi quá đáng không?
Bạch Dao Âm cân nhắc tính hợp lý của chuyện này, còn Hứa Lan Mễ đã hoảng hốt tắt điện thoại, muốn ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo.
Diệp Quát Nam vừa định kéo cô ấy lại, dặn cô ấy lúc này tuyệt đối đừng tách ra, nhưng Hứa Lan Mễ đã sải chân bước đi, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với cô.
Tuy nhiên, Hứa Lan Mễ còn chưa bước được mấy bước, đèn phòng đột ngột tắt ngúm. Rèm cửa kính sát đất đã mở một nửa, trong phòng chỉ còn chút ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài hắt vào, le lói chiếu lên dáng người đang run rẩy của Hứa Lan Mễ.
"AAAAAA——" Hứa Lan Mễ hét lên, thoáng cái chạy ngược về, rúc vào lòng Diệp Quát Nam. Cô ấy lao nhanh đến mức va vào Diệp Quát Nam, khiến đầu cô cũng choáng váng, còn luống cuống hơn cả khi gặp ma.