Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 27

Nỗi đau này, người bình thường như Diệp Quát Nam sẽ không hiểu được.

Thực tế, lần này đúng là không may. Sở Tam Nhất nhìn thấy tình hình nên mới vội vàng chuyển thành thân phận bảo vệ để đến nói vài chuyện với Diệp Quát Nam.

Anh ta tưởng rằng lén lười biếng áp chế linh hồn đó là xong, không ngờ không làm tốt công việc sẽ chỉ mang lại cho bản thân nhiều việc hơn.

Xem ra lần này, anh ta phải giải quyết triệt để mọi chuyện, nếu không, không lâu nữa là đến lễ Thanh Minh, lại phải tăng ca, có thể anh ta sẽ trở thành một sứ giả vào nằm trong ICU của địa phủ.

Sở Tam Nhất nín thở tập trung, phá vỡ phong ấn, truyền giọng nói vào đầu Diệp Quát Nam.

"Tôi là Sở Tam Nhất. Lần trước tôi giúp cháu áp chế linh hồn của mẹ cháu, nhưng đã có chút sự cố, bây giờ bà ấy đã chính thức rời khỏi nhân gian, gia nhập địa phủ."

Dù đã nghe thấy tiếng sấm yếu ớt trước đó, nhưng do nhiều năm nay Diệp Quát Nam không nghe thấy tiếng nói nào, nên hoàn toàn không kịp phản ứng lại.

“Không cần trả lời. Tôi chỉ đến để khắc phục hậu quả, sau này sẽ không xuất hiện nữa. Trở lại chuyện chính, tuy mẹ cháu đã rời đi, nhưng đã thanh tẩy toàn bộ những linh hồn mà bà ấy từng nuốt trong mấy năm qua. Nói cách khác, những linh hồn mất kiểm soát không còn ở quanh cháu nữa, hiện tượng những linh hồn nguy hiểm bị oán khí của chúng thu hút cũng sẽ không xảy ra nữa.”

Vậy có phải là... Diệp Quát Nam có một suy nghĩ.

“Không, cháu vẫn có thể gặp ma. Chỉ là phần lớn đều là do đồng nghiệp của tôi chưa kịp xử lý, nói chung sẽ không quá nguy hiểm. Chỉ cần cháu biết sử dụng hợp lý phần sức mạnh mà mẹ lưu lại để bảo vệ cháu, không những không bị chúng tiêu diệt mà còn có thể giúp cháu có thể nghe lại được âm thanh.”

“Nhưng đây chỉ là trường hợp thông thường thôi, gặp ma cũng giống như cuộc sống vậy, khó tránh khỏi những việc ngoài ý muốn.”

“Cách xử lý cô hồn dã quỷ thì rất đơn giản, trồng bí ngô. Lá bí ngô có thể giúp chuyển hóa chúng thành sức mạnh của cháu. Cháu giúp địa phủ của quốc gia, quốc gia sẽ trao lại sức mạnh cho cháu.”

Nghe qua thì có vẻ như là chính sách ưu đãi, nhưng thực chất lại là bắt cô làm cu li. Diệp Quát Nam vẫn còn rất tỉnh táo.

Nhưng có cơ hội khôi phục thính lực, điều này còn hấp dẫn hơn bất kỳ điều kiện nào.

Chỉ có điều tại sao phương pháp phong ấn lại là bí ngô chứ? Lễ hội Halloween sao? Không thấy phong cách không nhất quán à!

Diệp Quát Nam vừa nghĩ vừa buông ra ba câu phàn nàn liên tiếp. Sự xuất hiện của con sâu khổng lồ kia lại một lần nữa buộc cô phải làm mới nhận thức của mình.

“Những gì tôi có thể làm chỉ đến đây thôi, đừng hỏi thêm nữa. À phải rồi, con sâu chạy nhầm phim trường ban nãy để lại một củ hành, tôi sẽ mang đi nghiên cứu xem có phải âm mưu chốn công sở không... Ngay cả chế độ làm việc 007 (công việc đặc thù rất khắc nghiệt) cũng muốn làm khó tôi, đồng nghiệp kiểu này chẳng có ai tốt đẹp cả.”

Đúng lúc này, Bạch Huyễn Cảnh và hai người còn lại cũng kết thúc cuộc nói chuyện.

Họ trao đổi vài câu đơn giản, bảo vệ liền xoay người rời đi.

Sở Tam Nhất đi nhanh nhất, chớp mắt đã sắp biến mất khỏi sân.

“Còn một chuyện nữa, không chỉ có bí ngô do một mình cháu trồng mới có ích. Người thân, bạn bè, thậm chí là người yêu sau này của cháu, bất kỳ ai có cảm tình với cháu cũng có thể giúp cháu trồng bí ngô. Cố lên nhé, cô bé, cố gắng trở thành một người nông dân trồng bí ngô xuất sắc!”