Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 28

Người nông dân trồng bí... Nếu Sở Tam Nhất đã nói như vậy, còn giúp cô phát triển năng lực của mình, đúng là cô không có lý do gì để không tin anh ta.

Nhưng trồng bí ngô...z chắc ở trường học trồng được nhỉ?

Diệp Quát Nam cảm thấy hình như điều kiện này cũng không quá phiền phức, vừa hay cô mới mang một số cây giống bí ngô từ nước ngoài về. Không biết có phải là một sự trùng hợp đặc biệt hay không.

Nếu mẹ cô có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nói thẳng rằng, chẳng có sự trùng hợp nào cả, bởi vì bà đã nhắm đến những cây giống bí ngô trong vườn từ lâu rồi, nên mới quyết định chọn cách này.

Nhưng có lẽ sau này sẽ không còn ai nói cho cô biết những điều ấy nữa.

Cô liếc nhìn Bạch Huyễn Cảnh bên cạnh. Cậu đứng ở cửa, cũng nhìn cô. Hai người chẳng hiểu sao lại nhìn nhau, rồi cùng cảm thấy buồn cười. Bạch Huyễn Cảnh cũng bất giác nở nụ cười chân thật.

Không biết vì sao, Diệp Quát Nam cảm thấy lần này nụ cười của cậu đẹp một cách đặc biệt, mặc dù bối cảnh chẳng lãng mạn tí nào, mà lý do cũng không rõ ràng.

Cô cũng đáp lại bằng một nụ cười chân thành nhất, giống như hồi nhỏ, ấm áp, không chút phiền muộn, tràn đầy hy vọng về tương lai.

Bạch Huyễn Cảnh nhìn khuôn mặt cô, quay đầu đi, không rõ biểu cảm trên mặt cậu lúc này.

Từ nãy đến giờ, Bạch Dao Âm vẫn âm thầm quan sát hai người, nở nụ cười cực kỳ hiền từ. Cho đến khi điện thoại của cô ấy rung lên vì có tin nhắn, cô ấy mới liếc mắt nhìn qua. Một thông báo vô bổ.

Nhưng cái liếc mắt đó khiến cô ấy chú ý đến giờ giấc, cũng khá muộn rồi. Quan trọng là bọn họ bất ngờ đến, lại chẳng hẹn trước sẽ làm gì cùng nhau. Nếu lát nữa không có kế hoạch gì, rất có thể sẽ rơi vào tình cảnh lúng túng, mỗi người một chiếc điện thoại.

Nhưng chẳng lẽ cô ấy phải phá hỏng bầu không khí hiện tại sao? Tuyệt đối không thể. Thấy anh ruột bộc lộ dáng vẻ khác với bình thường, cô ấy cảm thấy mình đã nắm bắt được cơ hội chiến thắng, đây chắc chắn là một đề tài thú vị để công phá lòng người.

May mà cô ấy không phải lưỡng lự lâu, hai người kia cũng nhanh chóng ngừng cười, rồi bước tới.

Cô ấy chớp lấy thời cơ, lập tức gửi một tin nhắn.

[mvm: Qua Qua, bọn mình phải về rồi. Nhà cậu vừa xảy ra chuyện, không an toàn. Hay là về chỗ bọn mình đi?]

Bạch Dao Âm luôn tỏa ra năng lượng dễ gần tự nhiên, nên dù mới quen cô ấy không lâu, nhưng Diệp Quát Nam không hề tỏ ra khó chịu trước những hành động thân mật của cô ấy.

Thực ra, đề nghị này rất hợp lý. Bọn họ đều là bạn cùng lớp, lại là bạn cùng phòng. Nhà cô vừa xảy ra chuyện, không ở lại cũng là điều dễ hiểu trong mắt người bình thường.

Nhưng Diệp Quát Nam biết không phải nhà mình có trộm đột nhập, và hiện giờ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì quá rắc rối. Hơn nữa, dì cô nói sẽ đến thăm cô, nên cô không thể rời đi được.

Vì vậy, cô giải thích rằng sẽ có người đến, khéo léo từ chối lời mời của Bạch Dao Âm.

Mặc dù lời mời này thực sự khiến cô có chút kỳ vọng.

Biết cô có người thân ở bên, Bạch Dao Âm cũng không cố thuyết phục thêm nữa. Ba người thu dọn đồ đạc, rồi tạm biệt cô trong khoảng sân lộn xộn.

Trước khi bọn họ rời đi, Diệp Quát Nam đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền gọi: "Đợi đã!"

Cô rất ít khi gọi ai lại, lần này cũng chỉ vì nhớ đến lời của Sở Tam Nhất mà có chút bồng bột, sau khi lên tiếng thì lại hơi hối hận.

Bạn bè cũng có thể cùng trồng bí ngô...

Ba người lập tức dừng lại chờ cô. Bạch Dao Âm tò mò nhắn tin.

[mvm: Sao thế?]

Nhìn ánh mắt của cô ấy, Diệp Quát Nam hạ quyết tâm. Cô chuyển ba chậu cây nhỏ từ cửa ra, lấy một chiếc xẻng nhỏ, chạy đến chỗ trồng bí ngô.

Cô đào ba cây giống bí ngô, trồng chúng vào ba chậu cây, rồi bê đến trước mặt Bạch Dao Âm đang tò mò nhìn mình.

Cô đưa một chậu cho Bạch Dao Âm trước. Chưa kịp đưa chậu thứ hai, Hứa Lan Mễ đã ngoan ngoãn chìa tay ra chờ nhận. Cô không khỏi liếc nhìn Hứa Lan Mễ, đối phương ngẩng cao đầu, mặt mũi nhăn nhó, nhưng lại lí nhí nói gì đó.

"Chỉ là thấy cậu cầm vất vả nên mình mới giúp thôi."

Bạch Dao Âm trưng ra vẻ mặt đầy "???" nheo mắt nhìn cô ấy như thể bị mặt trời chiếu thẳng vào mắt.

"Cậu có giải thích thế nào thì Qua Qua cũng chẳng nghe được đâu, đồ kiêu ngạo~" Bạch Dao Âm vỗ vai cô ấy, ban đầu định vỗ đầu, nhưng chủ yếu vì chiều cao không cho phép.

Diệp Quát Nam vẫn còn hơi hối hận vì hành động của mình, cũng không để ý nhiều, đưa cây giống còn lại cho Bạch Huyễn Cảnh cũng đang trong tư thế chuẩn bị nhận quà. Sau đó cô lùi lại ba bước.

"Đây là cây giống bí ngô mình mang về từ Nhật Bản, không phải ở vùng nhiễm phóng xạ đâu. Thầy giáo nói trồng ra quả sẽ rất ngon." Cô hơi ngượng ngùng, vẫn còn bứt rứt vì sự bốc đồng của mình. Nói là quà, thực ra chỉ để thỏa mãn ý nghĩ nhất thời của bản thân.