Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 26

Diệp Quát Nam lập tức hiểu ra tình hình, mang cho họ đôi dép sạch.

Đi dép xong, cuối cùng họ cũng được ngồi nghỉ ngơi.

Diệp Quát Nam ngồi xuống ghế sofa, thử gửi tin nhắn cho dì nhỏ của mình, thấy lần này không gặp vấn đề gì, mới nói rõ tình hình, dì bảo cô gửi số điện thoại vừa nãy đã gọi lại cho cô.

Xử lý xong, sự việc tối nay mới thực sự được khép lại.

Không hẳn... còn một chuyện nữa.

Diệp Quát Nam vừa chia chiếc bánh mà chị trợ lý đưa cho thành bốn phần, đặt lên bàn trà chia cho mọi người, vừa nghĩ đến chuyện của mẹ. Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy Bạch Dao Âm đột nhiên gửi một tin nhắn lên nhóm chat.

[mvm: Vừa rồi ở khu Vũ Giang xảy ra vụ bắt cóc, ở nhà cậu lại xảy ra chuyện, dạo này cẩn thận nhé~ @Lá Bí Ngô]

Diệp Quát Nam mỉm cười nhìn cô ấy.

Trước đó, khi đi tắm, cô không tắt TV. Vì vậy, trong lúc mọi người dọn dẹp đã nhìn thấy tin tức đó.

Hứa Lan Mễ nhận ra Georgina, liền nhắn một câu.

[Milan: Không ngờ ở khu Vũ Giang cũng xảy ra chuyện như thế này. Đây là lần đầu tiên nhỉ?]

[Bạch Huyễn Cảnh: Đúng vậy, từ trước đến nay an ninh khu Vũ Giang rất tốt.]

Hứa Lan Mễ vừa mới vội vàng lập nhóm chat, nên không để ý rằng Bạch Huyễn Cảnh cũng được thêm vào.

Cô ấy gửi một biểu cảm đầu đầy dấu hỏi.

[Milan: Bạch Huyễn Cảnh ↑ Đây là nhóm phòng ký túc của bọn mình mà.]

Bạch Huyễn Cảnh cười, biểu hiện vô cùng đường hoàng.

[Bạch Huyễn Cảnh: Một phòng ký túc có bốn người, chẳng phải là lẽ thường sao?]

Cậu vốn chỉ đùa, nhưng không ngờ, nhìn thấy tin nhắn của cậu, Diệp Quát Nam đột nhiên gửi một câu.

[Lá Bí Ngô: Đúng là phòng ba người có thể có người thứ tư.]

Hứa Lan Mễ, người vừa ồn ào trước đó, đột nhiên im bặt.

Cô ấy vùi người vào ghế sofa, sợ hãi ôm đầu co rụt cổ lại, vừa đập ghế vừa hét to: "Diệp Quát Nam, mình hận cậu!!"

Diệp Quát Nam không nghe thấy giọng cô ấy, nhưng hành động thì rất rõ ràng.

Diệp Quát Nam hơi bối rối, không ngờ một câu nói của mình lại có sức ảnh hưởng như vậy, dù rằng đó là sự thật.

[mvm: 😊 Tha thứ cho cô ấy đi, Mễ Lan là đồ nhát gan, đến rửa mặt cũng không dám nhắm mắt.]

Bạch Dao Âm vừa tao nhã ăn bánh, vừa nhìn động tác khoa trương của Hứa Lan Mễ.

Cô ấy nói rồi mà, cao to cũng không có nghĩa là mạnh mẽ.

Diệp Quát Nam vội vàng gửi một câu để cứu vãn tình hình.

[Lá Bí Ngô: Không có gì đâu, dù có ma thì cũng đừng sợ, nhìn nhiều sẽ quen thôi.]

Hứa Lan Mễ vừa ngẩng đầu lên đã thấy câu đó, như bị điện giật, cô ấy ném điện thoại ra xa, tiếp tục co rúm lại.

Cuối cùng Bạch Dao Âm không nhịn được nữa, tay cầm thìa run rẩy, nụ cười trên mặt sắp chuyển thành công kích vật lý.

Bạch Huyễn Cảnh lại không mấy quan tâm đến màn kịch tương ái tương sát giữa hai người họ. Cậu cảm thấy câu nói của Diệp Quát Nam không giống đùa, liền hỏi.

[Bạch Huyễn Cảnh: Sao trông cậu có vẻ thông thạo thế?]

Diệp Quát Nam khựng lại, đó là câu buột miệng nói ra, cô cũng không nghĩ nhiều, bây giờ mới nhận ra chỗ không ổn.

Nhưng may là cô đã có kinh nghiệm.

[Lá Bí Ngô: Mình thích xem phim kinh dị, xem từ nhỏ, cả tiểu thuyết, truyện tranh, phim ảnh, quen nhìn mấy cảnh đó rồi.]

Từ nhỏ đến lớn, dù từng gặp ma, cô vẫn luôn xem mấy thứ đó. Nhiều lúc, những tác phẩm giải trí chủ đề kinh dị không cần quá nhiều lời thoại, chỉ cần bầu không khí im lặng là đủ gợi lên nỗi sợ trong lòng người.

Cũng nhờ những kinh nghiệm đó, sau này cô có thể nhanh chóng thích nghi với việc nhìn thấy ma, còn có thể kịp thời phán đoán được khi nào có nguy hiểm.

Rất nhiều người vì tò mò nên xem phim kinh dị, nhưng nếu xem hết trọn bộ một lần thì phần lớn chắc chắn sẽ thích thể loại này.

Bạch Huyễn Cảnh đang trầm ngâm suy nghĩ, thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Cậu đứng dậy, nhìn qua mắt mèo, thấy đều là nhân viên bảo vệ quen mặt, nên mới mở cửa.

“Xin chào, chúng tôi đã kiểm tra một lượt. Bên ngoài bị phá hoại khá nghiêm trọng, còn bên trong thì sao? Có ai bị thương hay mất tài sản quan trọng không?”

Bạch Huyễn Cảnh nhắn tin hỏi Diệp Quát Nam đang đi đến, kiên nhẫn giúp cô giải thích mọi chuyện với nhân viên bảo vệ.

Diệp Quát Nam vốn đứng một bên nhìn họ nói chuyện, nhưng ánh mắt lơ đãng liếc qua lại phát hiện một chuyện lớn.

Sở Tam Nhất hóa ra là bảo vệ ở đây!

Trước đó, thấy anh ta tiều tụy như thế, còn mặc áo sơ mi kiểu dân lập trình, dáng vẻ kiệt sức không có tinh thần, trong tiềm thức cô đã coi anh ta là một nhân viên văn phòng bị bóc lột đến kiệt quệ bởi mô hình làm việc 996. (Làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày một tuần)

Hay đây là khí chất đặc trưng của sứ giả địa ngục?

Sở Tam Nhất chú ý đến ánh mắt của cô, nở nụ cười mệt mỏi.

Làm nghề nào, mệt nghề đó.