Đang định rời đi, nhưng cô ấy lại thấy Diệp Quát Nam mở cửa ra lần nữa, đưa cho cô ấy ba chiếc khăn lông.
"Các cậu lau đi, nếu cần thì có thể lên nhà vệ sinh tầng trên, ở đó cũng có thể tắm được." Nói xong, Diệp Quát Nam như thể bị khăn lông làm bỏng tay, vội vàng đóng cửa.
Bạch Dao Âm lặng lẽ nhìn chiếc khăn lông.
Nói là ba chiếc khăn lông, nhưng thực ra muốn đưa cho ai thì cô hiểu rõ. Dù sao cô ấy và Hứa Lan Mễ quấn chặt nhau đến mức suýt nữa hòa thành một thể, lại chẳng đứng ngoài mưa được bao lâu, gần như không bị dính nước mưa.
Mặc dù trong lòng biết rõ là vậy, nhưng vì tuyệt đối không thể để một tên đạo đức giả như Bạch Huyễn Cảnh đạt được mục đích, lúc cô ấy đưa khăn cho cậu còn tiện mồm bịa thêm một câu với giọng điệu bình tĩnh và hết sức tự nhiên.
"Vốn dĩ Qua Qua chỉ muốn đưa khăn cho bạn cùng phòng đáng yêu của cô ấy, nhưng tiện đường đưa cho anh một chiếc."
Bạch Huyễn Cảnh liếc nhìn cô ấy, cười khẽ, hơi hếch cằm lên. Sự chênh lệch chiều cao khiến cô ấy phải nhảy lên mới có thể đấm vào gương mặt tương tự mình kia.
"Hồi nhỏ, anh đã nói với em rồi, nói chuyện không chỉ để nói cho người khác nghe." Bạch Huyễn Cảnh nhẹ nhàng vẫy chiếc khăn lông, cười nói: "Em nghĩ, chuyện mà em có thể hiểu, anh lại không hiểu sao?"
Cậu quay người, một tay lau tóc, một tay nhận lấy cây lau nhà Hứa Lan Mễ đưa cho, bắt đầu dọn dẹp.
Hứa Lan Mễ thương hại nhìn Bạch Dao Âm, đưa cho cô ấy một cây lau nhà khác.
Cô ấy đã sớm biết rõ chuỗi thức ăn này rồi. Bạch liên hoa (Hoa sen trắng) không thể thắng nổi kẻ biếи ŧɦái, còn cuộc chiến giữa anh em ruột thịt thì lại càng đáng sợ hơn.
Bạch Dao Âm: …
Ở nhà, anh em nhà họ Bạch đều tự làm việc nhà, dù thường chẳng tới lượt họ động tay, nhưng phần lớn thời gian là để tạo dựng hình tượng tích cực, phát triển toàn diện đức trí thể mỹ lao (động) trước mặt họ hàng bạn bè. Lâu dần, tay nghề cũng rất thành thục.
Nhưng đối với Hứa Lan Mễ, cô tiểu thư nhà giàu luôn tuân theo nguyên tắc "việc gì có thể dùng tiền giải quyết được thì nhất quyết không tốn thời gian tự mình làm". Việc dọn dẹp mà cô ấy làm nhiều nhất là lau bảng ở trường. Những việc khác thì chỉ học qua chứ không có kinh nghiệm thực tế nào cả.
Vì thế, khi Bạch Dao Âm thấy Hứa Lan Mễ giẫm bẩn ngay chỗ mình vừa vất vả lau xong, cô ấy đứng đó, hai tay chống lên cán cây lau nhà, nở một nụ cười rạng rỡ như mùa xuân.
Hứa Lan Mễ cảm nhận ánh mắt chết chóc của Bạch Dao Âm, cẩn thận ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, mạnh miệng nói: "Lần đầu chỉ lau qua thôi, lát nữa mình sẽ lau lại."
Bạch Huyễn Cảnh, người sắp dọn dẹp xong phần của mình, cũng liếc qua khu vực mà Hứa Lan Mễ chịu trách nhiệm, không nhịn được bật cười: "Đúng vậy, đợi lau sạch cả giày rồi thì sẽ không giẫm bẩn nữa đúng không?"
Hứa Lan Mễ cảm thấy trí thông minh của mình bị sỉ nhục.
Nhưng lần đầu lau một khu vực rộng như vậy, cô ấy lại không có kinh nghiệm, đúng thật là không để ý dưới chân thế nào.
Bạch Dao Âm tốt bụng nói: "Mễ Lan, học sinh lớp một cũng biết lau nhà phải lên kế hoạch phương hướng trước... Thôi đi, cậu đi sắp xếp ghế sofa cho gọn gàng, mình sẽ lau lại."
Chọc ghẹo thì chọc ghẹo, nhưng Bạch Dao Âm cũng biết Hứa Lan Mễ làm việc nhà vụng về cỡ nào. Lần trước cô ấy đến nhà Bạch Dao Âm, đúng lúc nhà họ sửa lại thư phòng, định giúp bê vài quyển sách, kết quả là vừa leo ba bậc cầu thang đã trật tay phải, bó bột một tháng mới khỏi.
Bạch Dao Âm không bao giờ quên ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm khi cô ấy giải thích nguyên nhân tai nạn cho Hứa Lan Mễ. Phương Minh tỏ vẻ nghi ngờ xen lẫn suy tư, trong suy tư lại mang chút kinh hãi.
Cô ấy gần như có thể tưởng tượng được, nhất định giáo viên chủ nhiệm đang hoài nghi Hứa Lan Mễ, nghi có phải cô ấy bịa chuyện lừa ông ấy để giảm bớt số lượng bài tập hay không.
Thế nên, cao mét bảy cũng có thể rất yếu đuối... Bạch Dao Âm lắc đầu, nhanh chóng lau sạch nốt phần còn lại.
Sau khi lau xong, mấy người mới phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.
Họ không có giày sạch!
Chẳng lẽ phải lặp lại vết xe đổ của Hứa Lan Mễ sao?
Ngay khi Bạch Huyễn Cảnh đang cân nhắc xem liệu phương án mình dùng để chế giễu Hứa Lan Mễ lúc nãy có khả thi không, thì cứu tinh xuất hiện—Diệp Quát Nam bước ra từ góc phòng, sạch sẽ, gọn gàng, tóc đã lau khô.
Nhìn phòng khách đã được dọn dẹp gần xong, cô thoáng ngạc nhiên, không ngờ họ lại làm nhanh như vậy.
Cô không biết rằng đối với những học sinh cấp ba chỉ có thể ăn tối sau khi dọn dẹp xong, hiệu suất cao là điều cực kỳ quan trọng.
Nhìn họ mỗi người đứng một nơi khác nhau: Bạch Huyễn Cảnh đứng cạnh cửa kính của phòng ăn, Bạch Dao Âm tựa vào góc phòng khách, Hứa Lan Mễ ngồi trên một chiếc ghế sô pha nhỏ, đôi chân dài cố giơ lên, run rẩy giữ không để bàn chân chạm đất.