Diệp Quát Nam nhìn mái tóc ướt một phần của Bạch Huyễn Cảnh, rồi lại nhìn cảnh Bạch Dao Âm và Hứa Lan Mễ phải ôm nhau để giữ ấm vì ô quá nhỏ, liền lên tiếng dò hỏi.
“Hay là… mấy cậu vào nhà ngồi một lát nhé?”
Cô nghĩ nhà họ Bạch ngay bên cạnh, còn sân nhà cô bên này thì lộn xộn, cũng không rõ tình hình điện trong nhà ra sao, sợ mình làm điều thừa thãi, nên cô không dám quá nhiệt tình.
Không ngờ lời đề nghị này lại rất hợp ý họ, Bạch Huyễn Cảnh gật đầu, Diệp Quát Nam nhìn qua thì thấy bạn cùng phòng cũng gật đầu như giã tỏi, đặc biệt là Hứa Lan Mễ, trông cô ấy như một chú mèo chiêu tài vô cảm.
Lẽ nào đến nhà bạn chơi là một việc vui vẻ lắm sao?
Diệp Quát Nam thắc mắc. Cô chưa từng trải qua chuyện này trong suốt thời thơ ấu và thiếu niên của mình, cũng không biết bạn bè có vị trí như thế nào trong cuộc sống, nên khó mà hiểu được sự vui vẻ của họ.
Cô cẩn thận liếc nhìn Bạch Huyễn Cảnh đang cầm ô, sau đó quay người, thấy trong nhà đèn đã sáng trở lại, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vừa giải quyết xong bên này, cô lại chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
Georgina!
Diệp Quát Nam quay đầu nhìn Bạch Huyễn Cảnh, rồi chỉ về phía căn nhà, vội vàng rời đi.
Đối phương hiểu ý, sải chân đuổi kịp cô.
Hai người còn lại cũng đi theo.
Diệp Quát Nam chạy đến cửa chính, chẳng thèm quan tâm sạch hay bẩn, liền bước thẳng vào nhà. Đến khi thấy nội dung trên tivi trong phòng khách, cô mới hoàn toàn yên tâm.
Trên tivi, cảnh quay từ camera giám sát đã biến mất, thay vào đó là bản tin thời sự buổi tối, đang phát một tin khẩn.
Một vụ bắt cóc quy mô lớn bất ngờ xảy ra tại khu Vũ Giang, nhiều người đã được giải cứu.
Trong hình ảnh, không ít nạn nhân bị thương được đưa lên xe cấp cứu. Đám người Georgina cũng đang khoác chăn, yên lặng làm nền. Phóng viên còn nhắc đến số điện thoại báo án. Lúc này, Diệp Quát Nam mới chắc chắn rằng cuộc gọi của mình thực sự đã được kết nối.
Nếu thực sự đã kết nối… Diệp Quát Nam lập tức cầm điện thoại trên bàn lên xem, quả nhiên có hai cuộc gọi nhỡ từ hai số khác nhau.
Cô nhìn tivi, rồi lại nhìn điện thoại.
Cô không thể gọi lại được, giờ mà gọi lại, cảnh sát chắc chắn sẽ hỏi cô nhiều thứ, mà cô thì không nghe được.
Diệp Quát Nam ngẩng đầu lên, nhìn quanh phòng khách trống rỗng, không thấy ba người bạn học đâu, cô liền cuống cuồng, lo lắng họ sẽ xảy ra chuyện gì trong nhà mình.
Cô chạy ra cửa, mới phát hiện cả ba đang đứng đó vì không biết có nên đi thẳng vào hay không. Cô ngại ngùng lên tiếng: “ Trong nhà xảy ra chút chuyện, nếu không để ý thì cứ vào đi.”
Thực ra cô cảm thấy bây giờ không phải lúc thích hợp, nhưng vừa nãy đã mời rồi, giờ đổi ý cũng kỳ lạ.
Hơn nữa, chắc chắn họ đã nghe thấy động tĩnh gì đó mới qua đây xem, cảm xúc của cô cũng đều bị họ nhìn thấy, nếu không giải thích ngay, e rằng sẽ có thêm nhiều hiểu lầm.
Bạch Dao Âm bước lên, nắm lấy tay cô, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn:
[mvm: Có phải nhà cậu bị trộm vào không? Bọn mình đã gọi bảo vệ rồi, cậu đi tắm trước đi, không là cảm lạnh đấy.]
[mvm: Nếu cậu tin mình, bọn mình giúp cậu dọn dẹp phòng khách. Một mình cậu chắc chắn không lo xuể, đúng không?]
Hóa ra họ đều để ý tất cả, không hỏi không có nghĩa là không biết gì.
Diệp Quát Nam hơi xúc động, nhưng trời đã tối rồi, cô cảm thấy phiền họ như vậy không hay. Dù gì cũng chỉ là bạn học mới gặp nhau không lâu, vậy mà họ đã giúp đỡ cô như thế.
Nhưng Bạch Dao Âm quả thực rất khéo ăn nói, còn đặt hai chữ “tin tưởng” ra trước mặt cô, thay cô suy nghĩ mọi thứ, khiến cô không tiện từ chối.
Diệp Quát Nam mím môi, trong lòng vẫn còn chút do dự. Chỉ thấy Bạch Huyễn Cảnh tiện tay đặt ô dựa ngoài hiên nhà, rồi bước vào.
Hứa Lan Mễ cũng làm theo, biểu cảm của cô ấy trông hơi lạnh lùng, nhưng hành động lại rất dứt khoát – móc điện thoại ra, lập tức tạo một nhóm chat.
Diệp Quát Nam ù ù cạc cạc vào nhóm. Hứa Lan Mễ nhanh chóng gõ vài dòng.
[Milan: Mau đi tắm đi, nói bọn mình biết chỗ để dụng cụ vệ sinh. Đừng lãng phí thời gian nữa. Cậu thông minh vậy mà không biết ngấm nước mưa thế này sẽ bị bệnh à?]
Cô ấy vừa gửi xong tin nhắn, Bạch Dao Âm bất đắc dĩ liếc nhìn cô ấy, rõ ràng là có ý tốt, nhưng lại có thể biểu đạt một cách phức tạp như vậy.
May mà dù lời lẽ không quá xuôi tai, nhưng Diệp Quát Nam cũng không phải người cố chấp cứng nhắc, cô hiểu được ý tốt của cô ấy, nên không kiên trì nữa. Vừa để Bạch Dao Âm kéo mình vào phòng tắm, cô vừa nhắn vị trí để dụng cụ vệ sinh.
Bạch Dao Âm nhìn theo cô bước vào nhà vệ sinh, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
May mà cấu trúc hai căn nhà gần giống nhau, nếu không cô ấy mà đi nhầm chỗ thì thật là xấu hổ.