Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 23

Cả mẹ… bóng đen đó… Vừa rồi cơ thể bà đầy vết nứt, cuối cùng cũng biến mất cùng với con côn trùng.

Khó khăn lắm Diệp Quát Nam mới gặp được bà, nhưng chưa kịp nói gì, lại chỉ có thể nhìn bà lần cuối.

Cô quỳ xuống đất, hai tay bấu chặt lấy mảnh đất bị con côn trùng xới tung lên, lặng lẽ rơi nước mắt.

Cô khóc từ kiềm nén dần chuyển sang vỡ òa, từ khóc không thành tiếng đến khóc nức nở. Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo của mặt đất, sự buốt giá của nước mưa, nhưng nỗi đau của cô quá lớn, khiến cô không màng đến tất cả.

Khoảnh khắc cuối cùng cô không thể nhìn thấy khi còn nhỏ, cuối cùng mười hai năm sau cũng được thấy.

Diệp Quát Nam cúi đầu, òa khóc.

Cô muốn khóc cho thỏa nỗi đau mất người thân, muốn khóc cho mọi bất hạnh suốt những năm qua. Từ nhỏ cô đã tự nhủ không được gây rắc rối cho người khác, nhưng rắc rối không chỉ tìm đến cô mà còn tìm đến cả gia đình cô.

Dù bao lâu trôi qua, cô cũng không thể nắm giữ được thứ mình mong muốn.

Diệp Quát Nam khóc cực kỳ bi thương, không nhận ra những hạt mưa rơi xuống đầu cô đã bị chiếc ô ngăn lại, chỉ còn lại vài giọt rơi xuống đất bắn tung tóe.

Đến khi cô cảm nhận được sự khác biệt xung quanh, lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

Một chiếc ô nghiêng nghiêng, che lấy cơ thể cô, ngăn cách cô với cơn mưa tầm tã bên ngoài.

Một đôi mắt đẹp, dịu dàng nhìn cô, không có sự nghi ngờ, cũng không có dò xét, giống như chỉ đơn thuần đến để che ô cho cô.

Mặt Diệp Quát Nam đầy nước mắt, ngẩn người nhìn Bạch Huyễn Cảnh đang ngồi xổm bên cạnh mình.

Bạch Huyễn Cảnh nhìn cô, vươn tay ra. Diệp Quát Nam sẽ không tùy tiện khóc lóc trước mặt người khác, cô vươn tay ra, nhưng cô vừa mới nghịch bùn đất, nên tay rất bẩn, lại định thu tay về.

Đối phương đã hành động trước cô, không chút chần chừ nắm lấy tay cô, kéo cô đứng lên.

Diệp Quát Nam cảm nhận được nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền đến. Cô có thể phân biệt rõ ràng ranh giới giữa lạnh và ấm, nhưng nó nhanh chóng trở nên mờ nhạt.

Cô nhìn Bạch Huyễn Cảnh. Thiếu niên cong mắt cười dịu dàng, như thể bất kể xung quanh xảy ra chuyện gì cũng không thể phá hỏng tâm trạng cậu dù chỉ một chút.

“Đúng là không nên để anh ta giành lấy một cơ hội thể hiện tốt thế này.” Bạch Dao Âm cầm ô bằng tay phải, tay trái chống hông. Dù vẻ mặt vẫn bình tĩnh và ôn hòa, nhưng trong lòng lại không cam tâm.

Từ nhỏ đã như vậy, nếu hai người họ cùng muốn tiếp cận ai đó, chắc chắn cô ấy không thể thắng được thằng anh ruột giả tạo này.

Bởi vậy, cô ấy luôn cảm thấy tiền tiêu vặt của mình không nhiều bằng anh ta! Nhất định là anh ta đã dùng bùa mê thuốc lú gì đó với người lớn!

Hứa Lan Mễ đã bị cô ấy chọc vào đầu ba lần, dù vẫn chưa ngắm đủ khung cảnh đẹp tựa phim điện ảnh phía trước, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không nhịn được, lên tiếng.

“Chị Âm, để em cầm ô cho, đừng tự làm khó mình.” Hứa Lan Mễ vốn không định thêm câu trêu chọc phía sau, nhưng dạo này cô ấy có hơi tự mãn, kìm lòng không đậu mới nói ra.

Nói xong, cô ấy đã hối hận ngay lập tức. Quả nhiên, Bạch Dao Âm tủm tỉm liếc nhìn cô ấy trước, nhưng ngay sau đó ánh mắt tối sầm lại, biểu cảm thay đổi nhanh chóng khiến Hứa Lan Mễ phải nể phục.

“Chị nhanh chóng đi lấy ô, thấy em không có nên giúp em che, em bị dính nước chỗ nào thì có thể nói với chị, không cần nhịn đến bây giờ mới nói...” Bạch Dao Âm tỏ vẻ thương cảm, Hứa Lan Mễ đỡ trán, vội nhận lấy chiếc ô mà Bạch Dao Âm đã buông tay cầm.

“Âm Âm, em không nên chế giễu chị, em biết rồi, giữa người với người cần giữ sự tôn trọng.” Hứa Lan Mễ tuyên bố với khuôn mặt không cảm xúc, thấy Bạch Dao Âm phút chốc quay lại vẻ mặt tươi cười ban đầu.

Thật ra bình thường Bạch Dao Âm không hay đùa cợt với Hứa Lan Mễ kiểu này, nhưng chọc vào nỗi đau chiều cao thì tuyệt đối không được. Cô cũng cao 1m62, nếu không phải đứng cạnh Hứa Lan Mễ cao 1m70, thì cô phải chịu ấm ức thế này sao?

Tất cả là tại hồi nhỏ uống ít sữa quá! (ˇ_ˇ:)

Động tác qua lại của hai người khiến chuyển động của chiếc ô thu hút sự chú ý của Diệp Quát Nam. Vừa rồi Bạch Huyễn Cảnh đứng chắn trước hai người, dáng người cậu cao, trời lại tối, cản trở tầm nhìn của Diệp Quát Nam.

Cô không ngờ có nhiều người chứng kiến cô bò ra đất khóc lóc như thế, nên tự nhiên cảm thấy xấu hổ, nhưng đồng thời cũng có cảm giác yên tâm.

Nghĩ lại thì cũng phải, trước đây khi gặp ma chẳng ai phát hiện ra động tĩnh gì, nhưng lần này, ít nhất con côn trùng khổng lồ kia trông cũng thuộc phạm trù sinh vật, tất cả những gì nó gây ra cũng là tấn công vật lý, vì vậy tiếng va chạm chắc chắn không nhỏ.

Cô không biết họ phát hiện tình hình của mình từ khi nào, nhưng chắc chắn không quá sớm, nếu không thái độ của mấy người này sẽ không thoải mái như vậy.