Cô luôn cho rằng mình giống như nhân vật chính trong phim kinh dị châu Á, nhưng không ngờ lại có cả tình tiết của phim quái vật ngoài hành tinh Âu Mỹ!
May mắn thay, thẩm mỹ về những thứ đáng sợ của phương Đông và phương Tây không giống nhau. Dù con sâu này vừa to vừa kinh tởm, nhưng Diệp Quát Nam vẫn thấy nó không đáng sợ bằng bàn tay cấu bánh bao trong trường học.
Cô giữ bình tĩnh, quan sát đặc điểm cơ thể con sâu lớn, rồi quay người và lập tức chạy đi.
Với cô, hành động chạy trốn đã trở thành một thứ bản năng của cơ thể.
Diệp Quát Nam mở cửa rất nhanh, cảm giác mặt đất rung lắc cũng rất mạnh mẽ. Con sâu lông đó lao ra khỏi cửa, dùng cái đuôi quét về phía cô. Mưa lớn khiến mặt đường trơn trượt, cô tránh được cú quét nhưng suýt ngã.
Mưa càng lúc càng to, ào ào rơi xuống người cô khiến da thịt đau rát, nhưng lúc này cô không để ý được nhiều thứ, chỉ biết chạy đông chạy tây, vòng qua vòng lại với con sâu, thậm chí còn nghĩ có nên nhảy thẳng xuống hồ hay không.
Trong game đều thiết lập như vậy! Nhảy xuống nước là có thể thoát khỏi kẻ thù!
Diệp Quát Nam bội phục bản thân vì vẫn có thể nghĩ lung tung trong lúc này, muốn khóc mà không khóc nổi chạy về phía cổng lớn.
Trước đây, sân trước nhà cô là do một tay ông ngoại chăm sóc, để tạo cảm giác tầng tầng lớp lớp trong sân, ông đã bố trí nhiều lối đi ngoằn ngoèo, ai nhìn thấy cũng khen đẹp, nhưng giờ đây lại trở thành trở ngại lớn đối với Diệp Quát Nam khi chạy trốn.
Cảm giác áp lực từ phía sau càng lúc càng gần. Dường như con sâu lớn đó cũng rất sốt ruột , vì đuổi cô lâu như vậy mà không bắt được.
Nó định tăng tốc, nhưng đột nhiên trước mắt nó xuất hiện một bóng đen, bất động lơ lửng ngay trước đầu nó.
Con sâu há to miệng, nuốt chửng bóng đen cản đường.
Ngay sau đó, cơ thể nó cứng đờ.
Cảm giác rung chuyển dưới chân đột ngột biến mất, Diệp Quát Nam không dám dừng chân, tiếp tục chạy thêm một đoạn nữa mới dám quay đầu lại.
Cô thấy con sâu khổng lồ đứng yên tại chỗ, không động đậy, như bị thứ gì đó cố định.
Rồi nó bất ngờ trở nên điên loạn, cơ thể bắt đầu không ngừng quằn quại, há miệng ra, có vẻ muốn nôn thứ gì đó ra ngoài.
Diệp Quát Nam thấy rõ trong miệng nó có một bóng người. Đôi tay bóng đen giang rộng, banh cái miệng lớn của con sâu khổng lồ.
Bóng người dùng sức xé toạc miệng nó. Con sâu đau đớn, cố gắng khép miệng lại, muốn cắn chết bóng người ấy.
Hai bên giằng co, Diệp Quát Nam chỉ có thể đứng nhìn, không thể giúp gì.
Cơ thể bóng đen xuất hiện vết nứt, từ đó phát ra ánh sáng vàng le lói, đồng thời, từ miệng con sâu khổng lồ cũng bắt đầu chảy ra chất lỏng đỏ sệt.
Máu đỏ? Máu của côn trùng bình thường không thể có huyết sắc tố. Diệp Quát Nam nhận ra, con sâu khổng lồ này thật sự sẽ ăn thịt người!
Cô nhìn bóng người trong miệng con sâu, nhớ đến Georgina trong tivi đột nhiên dừng động tác và cổ tay lạnh lẽo, rồi bỗng hiểu ra đó là ai.
Cuối cùng, cô đã gặp bà ấy rồi.
Diệp Quát Nam cảm giác có hai dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống gò mà, nhưng nhanh chóng bị cơn mưa lớn thay thế, mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Cô loạng choạng bước về phía trước, miệng chỉ thốt ra hai chữ.
“Mẹ ơi...”
Giọng nói của cô thực sự quá nhỏ, trong tiếng mưa lớn và tiếng sấm, càng trở nên không rõ ràng.
Nhưng hình như bóng người kia cảm nhận được. Vào khoảnh khắc toàn thân bà bị bao phủ bởi những vết nứt, bà quay đầu lại, nhìn về phía cô.
Diệp Quát Nam thấy một luồng ánh sáng vàng chói mắt lóe lên, theo phản xạ nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra lần nữa, con côn trùng khổng lồ bị ánh sáng vàng còn sót lại ăn mòn và bắt đầu tan biến, ánh sáng vàng cũng ngày càng yếu đi.
Khi con côn trùng hoàn toàn biến mất, ánh sáng vàng cũng không còn nữa, chỉ để lại một chút ánh sáng xanh nhạt yếu ớt, lắc lư rồi trực tiếp chui vào cổ tay cô.
Ánh sáng đó yếu ớt đến mức Diệp Quát Nam cũng không nhận ra.
Lúc này, một tia chớp rạch ngang trời, tiếng sấm lại vang lên, phát ra tiếng ầm vang rất lớn.
Diệp Quát Nam giống như bị sét đánh trúng, đôi tay run rẩy áp lên tai mình với vẻ mặt khó tin.
Vừa rồi…có phải cô…
Nghe thấy âm thanh không?
Không lâu sau, nghi ngờ của Diệp Quát Nam đã được xác nhận. Sau tia chớp tiếp theo, một tiếng ầm nhỏ bé lại truyền vào tai cô.
Cô ngẩng đầu lên, để mặc mưa lớn xối xuống mặt mình. Làn hơi nước bốc lên khiến mọi thứ trở nên mờ mịt, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng le lói phía sau tầng mây.
Đột nhiên, cô nhớ ra điều gì đó, nhìn lại nơi con côn trùng khổng lồ vừa tồn tại. Cô vội vàng chạy tới, nhưng nơi này chẳng còn lại gì. Ngoài khung cảnh khu vườn bị xới tung, không hề tìm thấy dấu vết nào của con côn trùng khổng lồ.