Khi họ quay đầu, Diệp Quát Nam thấy phần lớn bọn họ đều trùng khớp với những người trong ký ức của mình.
Mấy người bạn cùng học múa với Georgina, vài bạn học từng chế giễu cô, và cả một số người cô không quá quen, nhưng chắc chắn cũng thuộc nhóm đi cùng Georgina.
Ánh mắt sợ hãi chân thực của họ, cùng với tia sét ngoài cửa sổ, khiến Diệp Quát Nam ý thức được đây không phải là một trò chọc phá, mà là chuyện đang xảy ra ở hiện tại!
Diệp Quát Nam vội vàng cầm điện thoại lên, nhắn tin cho dì, báo rằng ở hội trường trường tiểu học cũ của cô có người bị bắt cóc, bảo dì nhanh chóng báo cảnh sát.
Cô kể rõ mọi chuyện, nhưng lại nhận được một câu trả lời khó hiểu từ dì:
[Để những kẻ bắt nạt con chết đi chẳng phải tốt hơn sao?]
Diệp Quát Nam sững người, cổ tay lạnh toát.
Cô chưa từng nói với dì rằng những người bị bắt cóc là ai.
Nhận ra điều gì đó, Diệp Quát Nam không còn cách nào khác, đành tự mình gọi điện báo cảnh sát, nói rõ ràng cụ thể thời gian, địa điểm, sự việc xảy ra, cuối cùng còn giải thích rằng nhà mình bị người ta hack vào tivi rồi phát video bắt cóc, nên mới thấy mọi chuyện.
Khi cô vừa tìm dì vừa báo cảnh sát, mọi thứ trong tivi vẫn đang diễn ra có “trật tự". Những bạn học từng chế giễu cô xếp hàng lần lượt bước lên sân khấu. Sau đó, họ tự tát vào mặt nhau, giằng xé quần áo và cơ thể của nhau, cảnh tượng trên sân khấu trở nên hỗn loạn.
Không biết ai đó đã tìm được một con dao. Kế tiếp, tất cả như hóa điên, tranh nhau giành lấy con dao ấy. Người cầm dao vung loạn xạ, rạch vào mặt một người, cánh tay của một người khác, máu tươi văng đầy trên sân khấu, nhưng không ngăn được hành động của họ. Tất cả đều mang vẻ mặt dữ tợn, xô đẩy đánh nhau, trên cơ thể họ xuất hiện ngày càng nhiều vết thương, máu trên sàn ngày càng nhiều.
Sự hỗn loạn trên sân khấu không ảnh hưởng đến Georgina. Cô ta cùng vài cô gái mà Diệp Quát Nam không nhớ mặt, từng bước cứng đờ đi về phía phòng điều khiển sân khấu. Lúc này, máy quay luôn theo sát họ, cho đến khi góc quay hoàn toàn chuyển sang phòng điều khiển nhỏ hẹp đó.
Diệp Quát Nam vừa chú ý động tĩnh trong tivi, vừa khổ sở vì không nghe được âm thanh từ đầu dây bên kia, không thể giải thích rõ hơn với cảnh sát.
Trong lòng cô thậm chí còn nảy sinh một suy nghĩ đáng sợ hơn – có lẽ cuộc gọi báo cảnh sát của mình chưa hề được kết nối.
Sau khi nói tất cả những gì có thể, Diệp Quát Nam cúp máy, cố gắng tìm người có thể liên lạc lúc này. Nhưng tất cả tin nhắn gửi đi đều chỉ nhận được một câu trả lời giống nhau.
[Để những kẻ bắt nạt con chết đi chẳng phải tốt hơn sao?]
Diệp Quát Nam liên tục nhìn qua nhìn lại giữa điện thoại và tivi. Cô nhìn thấy sau khi Georgina và những người khác bước vào phòng điều khiển, họ cầm những ống tiêm trên bàn lên. Bên trong ống tiêm chứa chất lỏng ánh lên màu xanh nhạt, trông rất có vấn đề.
Cô nhìn kỹ vẻ mặt của đám người Georgina. Trong mắt họ đầy vẻ kinh hãi, đầu cố nghiêng ra xa ống tiêm, nhưng hai tay lại không thể ngăn mình đưa về phía những ống tiêm đó.
Trong căn phòng điều khiển tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ màn hình giám sát đủ để Diệp Quát Nam nhìn rõ khuôn mặt của họ.
Diệp Quát Nam biết Georgina luôn vô cớ ghét mình, nhưng cô chưa bao giờ có ý định trả thù, vì từ trước đến nay, cô không nghĩ rằng những hành động cố tình của Georgina ảnh hưởng gì đến mình. Cuộc sống của cô vẫn rất suôn sẻ, hơn nữa cô còn có nhiều phiền toái tồi tệ hơn, không đáng để những chuyện như vậy trói buộc cuộc đời mình.
Nhưng cô không ngờ rằng, người thân nhất của mình lại luôn ghi nhớ tất cả những điều này và còn muốn gϊếŧ người để trả thù thay cô!
Lúc sinh thời, mẹ cô là người lý trí và lạc quan, không thể nào chọn cách gϊếŧ người chỉ để trả thù. Giờ xuất hiện tình huống như thế này, chắc chắn là những linh hồn quỷ dữ đang quấy phá.
Diệp Quát Nam trơ mắt nhìn đầu kim của những ống tiêm dần áp sát vào cánh tay mảnh khảnh của các cô gái, nhíu mày. Hiện tại, cô đang lo lắng hơn bất cứ lần nào mình gặp nguy hiểm.
Cô thấy tay của đám người Georgina không ngừng run rẩy. Đầu kim đã chạm vào da họ, ấn xuống tạo thành vết lõm và sắp xuyên qua.
Đúng lúc này, biến cố đột nhiên xảy ra!
Diệp Quát Nam cảm thấy mặt đất rung chuyển, động tác của mấy người Georgina trên màn hình tivi bất ngờ dừng lại. Ánh mắt họ đờ đẫn, hướng thẳng về phía cô.
Cô chỉ kịp nhìn thấy cảnh tượng đó, sau đấy cảm thấy bên cạnh mình có điều bất thường, khi quay sang nhìn, đầu óc cô thoáng cái trống rỗng.
Một con sâu lông khổng lồ uốn cong thân mình, đầu của nó đâm thủng trần, sừng sững đứng ngay bên cạnh và cúi xuống nhìn cô.
Diệp Quát Nam vốn không sợ côn trùng, nhưng cô chưa bao giờ thấy một con côn trùng lớn như vậy!