Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 20

Cô áp sát vào tường quay người lại nhìn, cánh cửa đã ngừng rung lắc, nhưng tay nắm cửa đang từ từ xoay…

Diệp Quát Nam ấn lên cổ tay trái, ánh mắt thoáng thất thần.

"Tôi..." Cô lẩm bẩm.

"Tôi không muốn gặp phải những chuyện này nữa!"

Cô hét lớn, cảm thấy một cơn đau dữ dội từ cổ tay trái, những viên gạch trên tường phía sau đột ngột nổ tung, trong tình huống cấp bách, Diệp Quát Nam ôm đầu, ngồi xổm xuống đất.

Cánh cửa mở ra, có người tiến lại gần và ôm lấy cô.

Khóe mắt của Diệp Quát Nam vẫn còn một giọt nước mắt vội vã rơi xuống, cô từ từ ngẩng đầu lên.

Cô Khương.

Cô lại được cứu rồi, cảm giác đau nhói rõ ràng ở cổ tay nói cho cô biết, là mẹ đã giúp cô giải quyết vấn đề.

Cô Khương nhập tin nhắn giải thích lý do tại sao đột nhiên rời đi. Trong cơn hoảng loạn, cô ấy nghe thấy tiếng gọi của các học sinh trong lớp nên vội vàng đi kiểm tra tình hình.

Các học sinh thì không sao, thang máy sau góc rẽ cũng xuất hiện bình thường, nhưng chỉ một cái chớp mắt, Diệp Quát Nam đã biến mất.

Cô ấy cũng nghe thấy tiếng động trong nhà vệ sinh, vì vậy đã tìm chìa khóa mở cửa, kết quả nhìn thấy một đống bừa bộn dưới sàn nhà và Diệp Quát Nam đang bị hoảng sợ.

Cô Khương còn dặn cô không cần để tâm, coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, tòa nhà gặp vấn đề về an toàn, sẽ có người đến giải quyết.

Diệp Quát Nam hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, miễn cưỡng nở nụ cười, đúng lúc trợ lý của dì nhỏ gửi tin nhắn đến, cô từ chối lời đề nghị của cô Khương muốn tiễn cô xuống lầu, bình tĩnh ngồi vào xe.

Lúc rời khỏi tòa nhà, trời đã tối, chị trợ lý còn ân cần mua cho cô một cái bánh kem. Thật ra Diệp Quát Nam không thèm ăn, nhưng không muốn phụ ý tốt của cô ấy nên cười cảm ơn rồi nhận lấy cái bánh.

Trên đường về, nội tâm của Diệp Quát Nam vô cùng phức tạp.

Sau cơn đau dữ dội ở cổ tay, cô không còn cảm giác gì nữa. Nếu đúng như Sở Tam Nhất nói, hiện mẹ cô đang ở trạng thái mất kiểm soát, vậy tại sao đã xuất hiện rồi mà lại không có bất kỳ phản ứng nào?

Cô có dự cảm rằng vẫn sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng không biết nó sẽ diễn ra dưới hình thức nào.

Về đến nhà, Diệp Quát Nam vẫy tay chào tạm biệt chị trợ lý, biểu hiện chẳng khác gì thường ngày.

Khi quay người bước vào sân trước, cô chợt thấy một tia sét rõ ràng lóe lên trên bầu trời, trông có vẻ sắp có mưa.

Diệp Quát Nam thoáng ngẩn người, nhìn sân trước vẫn còn hơi hoang vu, rồi vội vàng chạy đến cửa chính, mở cửa vào nhà.

Bật đèn lên, cuối cùng cô cũng tìm được cảm giác thuộc về, ném chiếc cặp lên ghế sô pha, lặng lẽ ngả người nằm xuống.

Để khiến cô sang ở cùng gia đình mình, dì nhỏ đã không tìm người giúp cô dọn dẹp sân vườn. Nhưng thấy thái độ kiên quyết của cô, dì không đành lòng, vẫn dọn dẹp bên trong ngôi nhà để nó trở nên sạch sẽ gọn gàng.

Những thứ khác thì không đυ.ng tới, như muốn cô nhận ra rằng sống một mình là việc làm thiếu lý trí đến mức nào.

Tuy nhiên, khi còn ở nước ngoài, Diệp Quát Nam đã quen sống một mình. Giờ trở về nơi vẫn là ngôi nhà quen thuộc của mình, điều đó thật sự chẳng ảnh hưởng gì đến cô.

Diệp Quát Nam dựa vào ghế sô pha, bật tivi lên.

Xem tivi không có tiếng cũng là thói quen mà bao năm nay cô không thể thay đổi được

Người trong tivi làm đủ trò, biểu cảm sống động và phóng đại, đôi lúc khiến cô quên mất mọi thứ bên ngoài.

Nhưng cô không thích các bộ phim truyền hình không có phụ đề, với cô, đó chỉ là một vở kịch câm.

Diệp Quát Nam nhìn các MC trên chương trình tạp kỹ biểu diễn, một số thể hiện rất nổi bật, đến mức ngay cả người không nghe thấy âm thanh như cô cũng bị họ chọc cười.

Bầu không khí thoải mái này kéo dài khoảng nửa tiếng, rồi mọi thứ trước mắt Diệp Quát Nam bất ngờ chìm vào bóng tối, màn hình tivi cũng biến thành một màu xanh.

Việc làm phiền người khác xem tivi thực sự là một tội ác của thời hiện đại.

Diệp Quát Nam cũng không tránh khỏi cảm thấy khó chịu, ngồi bật dậy, định đi xem chỗ nào có vấn đề.

Đột nhiên, màn hình tivi lóe lên một khung cảnh. Trong đó là một địa điểm mà Diệp Quát Nam rất quen thuộc – hội trường lớn của ngôi trường tiểu học mà cô từng học ở trong nước.

Diệp Quát Nam không hiểu chuyện gì, nhưng nhanh chóng nhận ra có vài người ngồi ở hàng ghế đầu trong hội trường. Trong số đó, có một bóng dáng rất quen thuộc.

Chủ nhân của bóng dáng ấy từ từ quay đầu lại. Diệp Quát Nam kinh ngạc phát hiện ra đó lại là Georgina mà cô vừa mới gặp!

Ánh mắt của Georgina tràn ngập sợ hãi. Ban đầu, cô ta và những người xung quanh nhìn nhau, rồi liên tục quan sát xung quanh.

Dường như có gì đó trói buộc cơ thể họ, khiến họ không thể cử động.