Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 19

Cô đã đi qua hành lang... cái nhà vệ sinh trên hành lang kia ba lần rồi.

Cô Khương nhìn cô, cau mày, kéo tay cô chạy về phía trước.

Theo lý, qua khúc rẽ đầu tiên sẽ đến thang máy, nhưng dù đã đi qua cùng một con đường ba lần, họ vẫn không thể tìm được lối xuống lầu.

Hai người chạy qua đoạn hành lang, cô Khương hoảng hốt phát hiện, ở góc rẽ tiếp theo, lại là cái nhà vệ sinh quen thuộc, và hành lang y hệt!

Sắc mặt Diệp Quát Nam trở nên nghiêm trọng. Cô nhớ đến lời Sở Tam Nhất đã nói, biết rằng tình huống hiện tại rất có thể liên quan đến bản thân mình.

Hiện tại lại còn kéo cô Khương vào, điều này hoàn toàn không nằm trong tình huống mà cô tưởng tượng trước đó.

Diệp Quát Nam vượt qua cô Khương đang đi phía trước, định đổi thành bản thân kéo cô ấy chạy đi, nhưng không ngờ dường như cơ thể cô Khương bị một thứ gì đó tác động, đột ngột giật tay cô ra.

Diệp Quát Nam chưa kịp phản ứng, cơ thể cô đã tiến đến góc rẽ tiếp theo, quay lại nhìn, đằng sau chỉ là một mảng tối đen, chẳng thấy bóng dáng cô Khương đâu cả.

Phía sau là bóng tối, phía trước là hành lang trống rỗng, mà góc rẽ phía trước cũng có thể lại là một cái hành lang y hệt.

Diệp Quát Nam quay người, lớn tiếng gọi tên cô Khương, lúc này cô chỉ hận bản thân không thể nghe thấy gì, chẳng rõ có ai trả lời hay không.

Quay lại hay tiếp tục đi về phía trước?

Diệp Quát Nam nhìn vào hai hướng trước sau, nghiến răng nghiến lợi lao vào trong bóng tối.

Đối với những tình huống không có câu trả lời chính xác, lựa chọn giải pháp tối ưu chính là cách nhanh nhất để thoát khỏi sự hoang mang lúc này, mà việc tìm thấy cô Khương chính là giải pháp tối ưu nhất của cô.

Diệp Quát Nam chạy ngược lại, bóng tối xuyên qua người cô, nhưng nhanh chóng bị ánh sáng thay thế. Cô dùng tay che ánh sáng, nhận ra đây vẫn là hành lang giống y như trước.

Lối đi thứ ba, cô Khương không có ở đó, giờ chẳng có gì cả.

Cô lẩm bẩm câu này, tiếp tục chạy ngược lại, chạy đến lối đi đầu tiên, nơi đáng lẽ phải là điểm bắt đầu, nhưng không tìm thấy dấu vết của lớp học múa, con đường trở về chỉ là một mảng tối đen như cũ.

Diệp Quát Nam nhìn bóng tối trước mặt, không còn do dự nhiều, tiến lên vài bước, nhưng lần này cô không vội vã như vừa nãy, mà dùng tay dò dẫm dọc theo rìa nơi bóng tối và ánh sáng giao nhau, tìm kiếm một cách tỉ mỉ.

Không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là một khối không khí.

Cô động đậy ngón tay, từ từ vươn tay ra phía trước.

Bên trong vẫn giống như khi cô đi qua những góc rẽ trước đó.

Diệp Quát Nam thở phào nhẹ nhõm, đang định bước qua, nhưng đột nhiên bàn tay phải của cô bị một bàn tay lạnh như băng tóm chặt, kéo mạnh cô qua!

Cô nhất thời loạng choạng, sau khi ổn định cơ thể, phát hiện đây vẫn là hành lang đó.

Nhưng điều khác biệt là, lẽ ra phía sau cô phải có góc rẽ nhưng đã biến mất, cũng trở thành một mảng tối đen.

Diệp Quát Nam tiến lên vài bước, phát hiện ánh sáng phía trước như đang bị nuốt chửng, bóng tối dần dần áp sát cô.

Cô quay đầu lại nhìn, phía sau cũng tương tự, và hiện tượng này càng lúc càng nhanh, như thể muốn nuốt chửng cô vào trong!

Kinh nghiệm thoát hiểm phong phú nói với cô, bây giờ phải tránh xa bóng tối.

Diệp Quát Nam liếc nhìn nhà vệ sinh ở giữa, lập tức chạy về phía đó, khi hai mảng bóng tối đến gần, cô nhanh chóng đóng sập cửa lại.

Cô đã từng trải qua cảnh tượng này, lần cô bị bao vây tứ phía ở nhà tang lễ, bên trong và bên ngoài đều có ma quỷ, nếu không có sự xuất hiện của mẹ, có lẽ cô đã gặp chuyện không may rồi.

Lần này may mắn là cô đã khóa được cửa, nhà vệ sinh cũng không tối tăm, ánh sáng vẫn bình thường.

Chỉ có điều, lúc này trong lòng cô nặng nề hơn bao giờ hết.

Trước kia cô không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ ngốc nghếch chạy trốn, còn tưởng rằng chỉ cần dựa vào trí thông minh là có thể tránh được nguy hiểm, nhưng bây giờ cô nhận ra, thực tế là linh hồn của mẹ đã bảo vệ cô.

Cô đặt tay lên cổ tay trái, vẻ mặt có chút bi thương.

"Mẹ..."

Nỗi bi thương của cô không đánh thức được cổ tay trái, ngược lại, mặt đất trong nhà vệ sinh bắt đầu rung chuyển, ánh đèn không ngừng nhấp nháy, gương phía sau cô bị rung chuyển vỡ vụn, những mảnh vỡ nhỏ rơi xuống người cô.

Diệp Quát Nam dùng tay phải che đầu, nhìn thấy cánh cửa bị rung lắc ngày càng mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bật mở ra, cô nghiến răng, nhìn xuống những mảnh kính vỡ dưới đất.

Những mảnh kính này đã bị vỡ vụn, hoàn toàn không có gì có thể dùng được.

Cơn chấn động càng lúc càng mạnh, thậm chí cô có thể cảm nhận được bóng tối ngoài cửa sắp tràn vào. Diệp Quát Nam đứng dậy, vừa chuẩn bị đứng vào một góc trống vắng, thì cảm giác có một cơn gió nhẹ lướt qua sau lưng.