Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 18

Sau đó vài ngày, Diệp Quát Nam vẫn không rõ việc áp chế mà Sở Tam Nhất đề cập tới đã có hiệu quả gì, nhưng đúng là quanh cô không còn xuất hiện đám ma quỷ muốn tấn công mình nữa.

Dù vậy, cô cũng không dám lơ là. Kinh nghiệm lâu năm đã dạy cô rằng việc ôm quá nhiều kỳ vọng thường chẳng mang lại điều tốt lành gì, và duy trì cảnh giác luôn không sai.

Dì nhỏ đã cử người xử lý khu sân vườn, nhưng cuối tuần này cô vẫn phải về nhà để dọn dẹp lại lần nữa. Vì vậy, cô đã báo với giáo viên chủ nhiệm rằng tối thứ Bảy sẽ về nhà.

Sau khi biết cô sẽ về nhà, ban đầu Bạch Dao Âm cũng muốn mời cô đi cùng, nhưng vì Diệp Quát Nam còn phải đến một chỗ khác, nên cô đã từ chối.

Nơi ấy là một trung tâm dạy múa. Khi còn nhỏ có một khoảng thời gian, cô thường xuyên đến đây học, duy trì cho đến trước khi ra nước ngoài, nhưng sau khi trở về, cô chưa từng ghé qua trung tâm. Trước đó, Diệp Quát Nam đã tra cứu thông tin, thấy lịch dạy vẫn giống như trước kia, vừa hay ba tháng tới có lẽ cô sẽ không về nhà, không bằng nhân dịp này đến xem thử.

Sau khi trợ lý của dì nhỏ đưa cô đến trung tâm dạy múa, rồi dùng thủ ngữ hỏi cô cần bao lâu. Diệp Quát Nam dự tính khoảng một tiếng, trợ lý gật đầu, nói sẽ quay lại đón cô đúng giờ.

Nhìn tòa nhà quen thuộc, Diệp Quát Nam nhớ lại những việc trong quá khữ, hít sâu một hơi, rồi bước vào.

Hồi nhỏ, cô từng rất ngưỡng mộ những đứa trẻ biết múa. Lúc ấy, cô đã nài nỉ bố cho mình đi học. Thật may là tư tưởng của Diệp Chính Tắc khác với ông bà ngoại bảo bọc cô quá mức. Ông cho rằng học múa cũng là một cách để rèn luyện ý chí của con gái, nên nhanh chóng đồng ý.

Diệp Quát Nam và cô Khương dạy múa ba lê vẫn giữ liên lạc. Mỗi dịp lễ, cô đều gửi lời chúc mừng, đôi khi còn tặng quà cho cô ấy. Lần này, cô đã báo trước về việc mình đến, vì vậy, khi cô vừa lên tầng, cô Khương cũng đang đợi cô.

Hai người nhìn nhau, cô Khương mỉm cười, khiến Diệp Quát Nam cũng ngượng ngùng cười theo.

Diệp Quát Nam không nghe được mấy câu chào hỏi thông thường, hơn nữa trước đó họ vẫn giữ liên lạc, nên cô Khương cũng không nói nhiều. Hai người nhắn tin trò chuyện qua điện thoại vài câu, rồi cô Khương dẫn cô đến xem các học sinh đang luyện múa.

Bất ngờ thay, trong số các học sinh đang luyện múa, Diệp Quát Nam nhìn thấy một gương mặt đặc biệt.

Georgina.

Với vẻ đẹp xuất chúng nhờ dòng máu lai, dáng người cao ráo mảnh mai, cô ta nổi bật hẳn giữa các vũ công phía trước. Dù đã lâu không gặp, nhưng khuôn mặt đó vẫn trùng khớp với đứa trẻ trong ký ức mơ hồ của cô.

Không biết có được gọi là oan gia ngõ hẹp hay không, trong khoảnh khắc Georgina xoay người đã nhìn thấy cô.

Có vẻ Georgina cũng chưa quên cô, trong ánh mắt vốn cao ngạo của cô ta thoáng hiện sự khó chịu.

Cô Khương bước vào lớp, phát hiện vài học sinh đang lén lười biếng, lập tức tiến đến nhắc nhở. Georgina liếc nhìn Diệp Quát Nam đứng cách không xa, rồi nhẹ nhàng thực hiện vài động tác múa, sau đó trong một động tác đưa tay lên, màn trình diễn của cô ta đột ngột dừng lại.

“Vị khán giả này hơi gây trở ngại cho mình. ” Georgina nhìn ánh mắt khó hiểu của bạn cùng lớp, phàn nàn: “Giống như mấy vị phụ huynh đến xem chúng ta múa vậy, thật phiền phức.”

Từ “phụ huynh” mà cô ta nhắc đến nhận được sự đồng tình của các bạn. Dù Diệp Quát Nam đã đứng rất xa, nhưng Georgina vẫn khó chịu khi nhìn thấy cô.

Diệp Quát Nam cảm thấy, dưới góc nhìn của kẻ thù truyền kiếp, Georgina cũng được coi là một vết hằn không thể xóa nhòa trong cuộc đời cô.

Con người thực sự có thể vô cớ nảy sinh ác ý với một ai đó sao? Cô từng nghĩ đó chỉ là tình tiết trong tiểu thuyết.

Nhưng thực tế chính là như vậy.

Diệp Quát Nam ngừng nghĩ về những chuyện phức tạp đó, quay người bước về phía cửa phòng tập.

Cô nghĩ kế hoạch rời đi có lẽ phải thực hiện sớm hơn.

Cô Khương vừa dạy dỗ học sinh xong, thấy cô định rời đi liền vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa nhắn tin.

[Cô Khương: Có chuyện gì vậy?]

Diệp Quát Nam nhìn cô ấy, lắc đầu mỉm cười.

Hồi nhỏ cô cũng thế này, có tâm sự gì sẽ không bao giờ nói ra. Ngay cả những trò tẩy chay từ Georgina và các bạn khác, cô cũng chưa từng để tâm, điều này khiến cô Khương cảm thấy xót xa.

Cô Khương nhẹ nhàng vỗ lưng Diệp Quát Nam, định nói điều gì đó mà không thông qua điện thoại, nhưng ngại vấn đề sức khỏe của cô, cuối cùng không lên tiếng.

Diệp Quát Nam im lặng bước đi. Cô đã quen rồi, có một số việc không cần phải khiến nó trở nên phức tạp hơn, giống như bây giờ là được.

Giống như bây giờ, không nán lại lâu đã rời đi, cứ đi về phía trước...về phía trước...

Nhưng khi đi qua góc rẽ thứ ba giống hệt các góc rẽ trước, Diệp Quát Nam mở to mắt, nhìn sang cô Khương – người cũng đang ngỡ ngàng không kém.