Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 17

Nhưng mọi chuyện cứ mơ hồ như vậy, nói rằng đã áp chế linh hồn mẹ cô, lại thêm một câu chúc cô may mắn. Càng nghĩ càng thấy có vấn đề.

Tâm trí rối bời, Diệp Quát Nam quyết định đi tắm rồi ngủ một giấc, đợi sắp xếp lại mọi chuyện rõ ràng hơn sẽ tính tiếp.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, dù chưa đến giờ tắt đèn, cô đã leo lên giường và ngủ thϊếp đi. Không để ý rằng Bạch Dao Âm và Hứa Lan Mễ đang nói chuyện.

“Cô ấy không sao chứ?” Hứa Lan Mễ nhìn chiếc giường với rèm chắn kín mít, hơi lo lắng hỏi: “Có phải ai đó đã bắt nạt cô ấy không?”

Bạch Dao Âm chống cằm, giọng nhẹ nhàng: “Trong lớp mình chắc không có, nhưng không chắc lớp khác có không. Tốt nhất đừng để mình biết ai dám làm vậy.”

Nói xong, mắt cô ấy lại long lanh ánh nước, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ: “Biết thì làm được gì, mình đâu có biết đánh nhau, chỉ biết nhìn Qua Qua bị bắt nạt. Mình thật vô dụng mà…”

Được rồi, chiêu “bạch liên hoa” của cô ấy không những không suy giảm mà còn tăng thêm sức mạnh. Hứa Lan Mễ lập tức điều chỉnh cấp độ chiến đấu của Bạch Dao Âm từ S lên SS.

“Ngày mai nhất định phải dặn cả lớp, tìm cách quan tâm cô ấy hơn, không thể để cô ấy rời khỏi tầm mắt của lớp mình được.” Hứa Lan Mễ đập tay lên bàn, cảm giác như máu nóng dâng trào: “Nếu có ai muốn dùng mấy mối quan hệ bẩn thỉu để động đến học sinh mới lớp mình, mình sẽ không ngồi yên đâu!”

Bạch Dao Âm biết Hứa Lan Mễ là một đại biểu của đám bại gia chi tử nghèo đến mức không còn gì ngoài tiền, nhình hành động ngông cuồng của bạn mình, cô ấy khẽ cười nói: “Cô ấy là hàng xóm của mình, nhưng chỉ ở một mình, chắc sẽ không gặp phải tình huống như cậu nói đâu, có lẽ có vài chuyện không vui trong cuộc sống thôi.”

Cô ấy thoáng khựng lại, rồi tiếp tục nói:“Ngày mai mình sẽ hỏi thử. Nếu cô ấy về nhà, tuần này mình sẽ…”

Bạch Dao Âm nghĩ đến cảnh bố mẹ cười vui vẻ và anh trai mặt mày đắc ý nếu cô ấy về nhà, giữ nụ cười mỉm tao nhã, đau đớn quyết định: “Về nhà vậy.”

Được qua chơi ở nhà cô bạn, dù bị bố mẹ quan tâm thái quá có lẽ cũng có thể chịu đựng.

“Cô ấy là hàng xóm của cậu à?” Hứa Lan Mễ ngạc nhiên, vừa muốn đến chơi lại ngại mở lời.

Diệp Quát Nam chắc chắn không có ấn tượng tốt về cô ấy.

Nhìn thấy cô ấy ngập ngừng, Bạch Dao Âm biết ngay suy nghĩ của bạn mình, nghiêng đầu nhìn cô ấy, cười nói:“Cậu thừa nhận mình là người xinh đẹp và tốt bụng nhất trường, mình sẽ dẫn cậu đi.”

Lời này nghe rất có sức thuyết phục. Quả thật Bạch Dao Âm rất xinh đẹp, trong mắt mọi người cũng rất dịu dàng tốt bụng. Người bình thường có thể gọi bất kỳ ai là “bố” chỉ để xin xỏ, nên khen một câu như vậy cũng chẳng khó khăn gì.

Nhưng đối phương là Hứa Lan Mễ.

Diệp Quát Nam không biết rốt cuộc tối thứ Ba đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng khi cô tỉnh dậy, ánh mắt của Hứa Lan Mễ nhìn Bạch Dao Âm đã thêm một chút... phẫn nộ của kẻ bại trận?

Mô tả ngắn gọn là cảm giác tức giận vì bất lực.