Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 16

[Dì nhỏ: Chú tự giới thiệu, chú tên là Sở Tam Nhất, là một trong những nhân chứng của vụ án liên quan đến bà ngoại của cháu mười hai năm trước.]

Diệp Quát Nam ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta. Năm ấy, cô còn nhỏ, thêm vào đó Tô Lâm và ông ngoại cố ý giấu giếm nên cô không biết cái chết của bà ngoại còn có uẩn khúc.

Cánh tay của bà rõ ràng bị ai đó bẻ gãy từ phía sau, nhưng sau khi điều tra camera giám sát bên ngoài nhà, không có bất kỳ người nào khả nghi ra vào nhà họ.

Để tiện chăm sóc Diệp Quát Nam, một số vị trí trong nhà cũng lắp camera. Nhưng điểm đáng ngờ cũng nằm ở đấy, khi Tống Đức Nhân xảy ra chuyện, camera phòng khách chỉ ghi lại hình ảnh bà gọi điện rồi đi ra bên ngoài, sau đó thì mất tín hiệu, không quay được gì nữa. Bản ghi âm cuộc gọi thứ hai cũng chỉ là một khoảng im lặng.

Từ nhiều góc độ có thể thấy, cái chết của Tống Đức Nhân không phải do ngã mà chắc chắn là bị ai đó tấn công trước khi qua đời. Nhưng cảnh sát và cả người nhà họ đã điều tra nhiều năm vẫn không tìm được chút manh mối nào về nghi phạm. Manh mối duy nhất có liên quan là một cuộc điện thoại, nhưng chủ thuê bao khi đó lại đang ở Tây Tạng. Lâu dần, vụ án này trở thành án treo.

Diệp Quát Nam không biết những điều này, vì vậy cô gõ chữ hỏi.

[Lá bí ngô: Nhân chứng gì?]

Tô Lâm khẽ ho một tiếng, ra hiệu cho Sở Tam Nhất đừng nói quá nhiều.

Tiếng ho này rất lươn lẹo, cậy việc Diệp Quát Nam không nghe thấy, còn đang tập trung vào điện thoại.

Sở Tam Nhất không ngẩng đầu, giơ tay làm ký hiệu "OK", sau đó tiếp tục gõ chữ.

[Dì nhỏ: Trước khi mất, bà cháu có gọi cuộc điện thoại cuối cùng cho chú, dặn dò cháu phải luôn vui vẻ, chăm chỉ học hành, đừng bận tâm đến những chuyện đau buồn. Bà ấy nói rằng họ mãi mãi là chỗ dựa vững chắc cho cháu.]

Tô Lâm nhìn anh ta đầy nghi ngờ, tại sao trước đây anh ta chưa từng kể mấy lời này với họ? Trong cuộc gọi thứ hai cũng không hề ghi lại những điều này.

Cô ấy cảm thấy Sở Tam Nhất đang bịa chuyện. Nhưng nếu cách anh ta "bù đắp" là bịa ra một lời nhắn của mẹ để an ủi Diệp Quát Nam... thì cũng tạm chấp nhận được.

[Lá bí ngô: Bà chỉ nói vậy thôi ạ?]

[Dì nhỏ: Còn nói vài điều với ông ngoại và dì nhỏ của cháu, nói về cháu thì chỉ có vậy. Nhưng hình như bà ấy đã gọi tên một người trước khi kết thúc cuộc gọi.]

[Lá bí ngô: Tên gì?] Trong lòng Diệp Quát Nam có một dự cảm.

Ngón tay Sở Tam Nhất khựng lại, có vẻ đang suy nghĩ.

[Dì nhỏ: Khi đó giọng bà ấy hơi nhỏ, chắc là...]

[Lạc Nhi.]

Diệp Quát Nam cảm thấy cổ tay mình ngày càng nóng, mũi bỗng nhiên cay cay, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt khỏi hốc mắt.

Thật ra cô không muốn khóc, nhưng tại sao nước mắt vẫn rơi?

Diệp Quát Nam lau giọt nước mắt trên gò má, buông tay xuống, sững sờ nhìn nó.

Sở Tam Nhất nhìn chằm chằm vào cổ tay của Diệp Quát Nam, nheo mắt, rồi đưa điện thoại trả cho Tô Lâm.

“Nhiệm vụ của tôi xong rồi, mệt chết đi được.” Sở Tam Nhất dựa vào bàn làm việc, thở phào nhẽ nhõm: “Được rồi, cô Tô, lát nữa tôi sẽ gửi nốt những lời còn lại cho cô. Việc phiền phức nhất chắc cũng giải quyết xong rồi.”

Lời của Sở Tam Nhất nghe có vẻ vô trách nhiệm, nhưng lại khiến Tô Lâm nảy sinh một cảm giác kỳ lạ rằng vừa rồi anh ta thực sự không hề bịa chuyện.

Cái vẻ uể oải trên người của một nhân viên thường xuyên tăng ca không hiểu sao lại làm người ta tin tưởng lời anh ta nói hơn.

Vật vã một hồi, không thể tiếp tục làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của Diệp Quát Nam, Tô Lâm dùng thủ ngữ nhắn nhủ cô yên tâm, sau đó chào tạm biệt và rời đi cùng Sở Tam Nhất.

Diệp Quát Nam cũng chào tạm biệt giáo viên chủ nhiệm rồi mới rời khỏi tòa nhà giảng dạy, trở về ký túc xá.

Khi về đến phòng ký túc, Bạch Dao Âm còn nhắn tin hỏi cô xem có chuyện gì không. Cô lắc đầu, định trả lời thì phát hiện câu cuối cùng trong đoạn tin nhắn mà Sở Tam Nhất dùng điện thoại của dì nhỏ nhắn cho cô đã thay đổi!

Diệp Quát Nam nói với Bạch Dao Âm rằng không có gì, sau đó cầm điện thoại về chỗ ngồi của mình, bắt đầu kiểm tra lại nội dung tin nhắn.

Xem kỹ hơn thì phát hiện từng câu từng chữ đều đã thay đổi, hơn nữa lượng thông tin chứa đựng trong đó vượt xa sức tưởng tượng của Diệp Quát Nam.

[Dì nhỏ: Tôi tự giới thiệu, tôi là một nhân viên đến từ địa ngục, lấy tên giả là Sở Tam Nhất.]

[Dì nhỏ: Cháu có thể nhìn thấy ma quỷ, hơn nữa nhiều hồn ma trong số đó đã từng tấn công cháu. Nhưng bao năm qua cháu đều bình an vô sự, lý do rất đơn giản: linh hồn của mẹ cháu ở trên người cháu. Qua quan sát của tôi, có lẽ bà ấy đang trú ngụ ở cổ tay cháu.]

Diệp Quát Nam run tay, làm rơi điện thoại xuống bàn. Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cổ tay mình.

Bạch Dao Âm và Hứa Lan Mễ đồng loạt quay qua nhìn cô, nhưng Diệp Quát Nam vẫn còn chìm trong trạng thái kinh hãi, không để ý đến việc giải thích.

Cô từng nghi ngờ, cũng từng suy đoán, nhưng không ngờ lại có người nói thẳng với mình như vậy.

Mà người bình thường cũng không thể nào biết chuyện này…

Diệp Quát Nam nhặt lại điện thoại, tiếp tục đọc.

[Dì nhỏ: Bà ấy trú ngụ trên người cháu, ban đầu là để bảo vệ cháu. Hiệu quả rất rõ ràng, những cô hồn dã quỷ cháu gặp phải không thể làm hại cháu, vì chúng sẽ bị bà ấy – ngày càng mạnh hơn – nuốt chửng. Nhưng đến bây giờ, mọi chuyện có thể đã trở nên nguy hiểm.]

[Dì nhỏ: Bà ấy mạnh đến mức sắp mất kiểm soát, luồng khí này ngược lại sẽ thu hút thêm nhiều ma quỷ mạnh hơn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể cháu sẽ chết vì bà ấy.]

[Dì nhỏ: Tôi vốn không nên tham gia vào chuyện bắt ma quỷ, nhưng vì ngày trước không cứu được bà ngoại cháu, nên giờ tôi đã giúp áp chế linh hồn của mẹ cháu. Những chuyện còn lại tôi không tiện nói nhiều. Chúc cháu may mắn.]

Những lời nhắn của Sở Tam Nhất đã thay đổi hoàn toàn. Diệp Quát Nam chuyển tiếp ảnh chụp màn hình, thậm chí còn hỏi lại dì nhỏ của mình, nhưng vẫn được chứng thực đây vẫn là nội dung ban đầu của cuộc trò chuyện.

Những vấn để liên quan đến tâm linh khiến cô không thể không tin những gì Sở Tam Nhất nói. Mặc dù lời nói của anh ta giống như hành vi truyền bá của tà giáo, nhưng nội dung lại hoàn toàn trùng khớp với những gì cô từng trải qua, cũng giải đáp được những nghi vấn của cô từ trước đến nay.