Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 15

Bạch Huyễn Cảnh nhìn cô, đôi mắt cong cong xinh đẹp, không cần nghĩ nhiều, chờ cô cảm ơn.

Nhưng thái độ có phần lưỡng lự của Diệp Quát Nam khiến cậu bất giác tự hỏi có phải mình đã nghĩ sai ý cô hay không.

Cảm ơn mà cần suy nghĩ lâu như vậy sao, không phải chỉ là việc thuận miệng thôi à? Lẽ nào cậu sắp được tiếp cận một hiện tượng giao tiếp mới của học sinh cấp ba?

Nghĩ đến đây, Bạch Huyễn Cảnh lại càng thấy thú vị hơn. Cậu thích sưu tầm các loại cảm xúc khác nhau từ mọi người, vì vậy kiên nhẫn chờ câu nói tiếp theo của cô.

Chờ một lúc, cậu bắt gặp những ánh mắt đầy ý trêu chọc nhưng có phần kiềm chế của đám bạn bên kia. Cuối cùng, Diệp Quát Nam cũng hạ quyết tâm, với một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nói: "Cảm ơn."

Giọng nói tròn vành rõ chữ, giống như một phát thanh viên không cảm xúc.

Bạch Huyễn Cảnh thấy buồn cười, lắc đầu tỏ ý không có gì, đoán chừng đối phương đã nhìn thấy rồi, cậu cũng không nán lại nữa, quay về với đám bạn.

Diệp Quát Nam cảm thấy mình nợ cậu một ân tình, trong đầu nghĩ làm thế nào để trả lại cho công bằng. Cô cũng không biết mình vừa thốt ra câu cảm ơn, câu mà cô phải đấu tranh mãi mới nói ra được, bằng giọng điệu như thế nào.

Sau đó, cô đến nhà ăn. Vì không quen với giờ làm việc ở đây, cô đến quá sớm, chẳng có món gì, đành quay lại tiếp tục học tiết thể dục.

Rồi lại là một buổi chiều bận rộn.

Khi lớp tự học buổi tối kết thúc, giáo viên chủ nhiệm đột nhiên dùng thủ ngữ hơi trúc trắc để báo cho cô rằng có người đến thăm, bảo cô đến văn phòng một chuyến.

Đầu tiên, Diệp Quát Nam vui mừng khi nhìn thấy thủ ngữ, dù có vẻ phong cách hơi khác với thủ ngữ cô học trong nước, nhưng cô vẫn hiểu được, đồng thời rất ngưỡng mộ thái độ tận tâm của Phương Minh.

Phương Minh nhìn nụ cười của học sinh, âm thầm nhẫn nhịn nỗi đau khi bị tất cả các giáo viên trong tổ toán cười nhạo vì luyện thủ ngữ câu này cả nửa ngày. Ông đưa Diệp Quát Nam đến gặp người thăm cô.

Diệp Quát Nam bước vào văn phòng, nhìn thấy dì nhỏ và một người đàn ông lạ. Người đàn ông rất cao, nhưng trông có vẻ chán chường, mặc áo phông với chiếc áo sơ mi kiểu lập trình viên khoác ngoài. Râu chưa cạo, tóc hơi dài, nhìn có phần luộm thuộm.

Diệp Quát Nam không biết tại sao dì nhỏ lại đến bất ngờ như vậy, còn mang theo một người đàn ông lạ. Khi cô còn đang nghi hoặc, bỗng cảm thấy đau ở cổ tay, như có thứ gì đó đang muốn thoát ra.

Cô luống cuống bóp lấy cổ tay trái, hành động này lại bị người đàn ông kia chú ý. Anh ta khẽ nhíu mày, quay đầu nói với Tô Lâm: "Đã gặp được người rồi, cảm ơn cô."

Sắc mặt Tô Lâm không tốt lắm, trong lòng không hề tin tưởng người đàn ông này, nhưng ngoài mặt vẫn miễn cưỡng đáp: "Sở tiên sinh, yêu cầu của anh tôi đã thực hiện. Vậy giờ anh có thể giải thích về cuộc gọi mười hai năm trước chứ?"

Người đàn ông được dì gọi là "Sở tiên sinh" khẽ nhún vai, giọng điệu thản nhiên: "Đã giải thích rồi mà, cô không tin thôi. Cảnh sát cũng đã điều tra, xác nhận chỉ có mẹ cô gọi cho tôi hai cuộc điện thoại, không có lịch sử tôi gọi lại..."

Thoáng khựng lại, anh ta nói tiếp: "Hơn nữa, kể cả điện thoại thật sự có vấn đề gì, thời điểm đó tôi còn đang ở Tây Tạng, chẳng lẽ tôi có thể gϊếŧ người từ xa sao?"

Tô Lâm nghe vậy, tức giận đáp: "Tôi cũng đâu có nói anh là hung thủ, nhưng anh mất tích bao năm nay, tự nhiên xuất hiện, lại nói đồng ý phối hợp với cảnh sát để điều tra. Ai mà không nghi ngờ anh có vấn đề gì chứ?"

Người đàn ông liếc nhìn Diệp Quát Nam, giọng điệu trở nên buồn bã: "Cho nên, lúc đó tôi đâu biết đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ không phải đang tìm cách bù đắp hay sao?"

Nói đến bù đắp đã thấy hơi kỳ lạ rồi, Tô Lâm không tiện tiếp tục chỉ trích thêm, vì trong điện thoại đã được xác minh rõ ràng rằng, khi đó Sở Tam Nhất chỉ làm hai việc, một là giải thích rằng mình không gọi điện, hai là khuyên mẹ cô ấy mau rời khỏi nhà.

Mặc dù Tô Lâm không hiểu tại sao Sở Tam Nhất lại biết trong nhà không an toàn, nhưng nếu lúc đó mẹ cô ấy nghe lời anh ta, có lẽ sẽ không xảy ra kết cục như hiện tại.

"Bù đắp? Gặp Nam Nam là bù đắp hả? Anh nói có thể nhìn ra điều gì đó, chẳng lẽ định bắt con bé dán bùa, niệm chú chắc?"

Giọng điệu của Tô Lâm trở nên đanh thép, cô ấy bắt đầu nghi ngờ liệu quyết định đồng ý dẫn Sở Tam Nhất đến gặp Nam Nam để anh ta chấp nhận điều tra có đúng hay không. Nếu người đàn ông này thực sự muốn làm gì vượt quá giới hạn, cô ấy cũng không ngại dùng đến biện pháp mạnh.

Thực ra, không thể trách cô ấy hành động hấp tấp lần này, chủ yếu là thời điểm Sở Tam Nhất xuất hiện quá trùng hợp, ngay đúng ngày Diệp Quát Nam trở về nước. Tô Lâm vốn không phải người cố chấp cứng nhắc, lại có nghi ngờ về những chuyện xảy ra với bố mẹ mình mười hai năm trước, kết hợp mọi thứ lại, cô ấy muốn nhân cơ hội này thử dò xét Sở Tam Nhất.

Ánh mắt sắc bén của Tô Lâm khiến Sở Tam Nhất hơi không thoải mái, nhưng không phải vì chột dạ mà chỉ là cảm thấy chán chường.

Hiện tại anh ta cũng rất khổ tâm, chuyện khi xưa không để ý, giờ lại phải dành thời gian để vá lỗ hổng này.

Là một nhân viên thường xuyên tăng ca của xã hội chủ nghĩa, anh ta liếc nhìn Tô Lâm, nói: "Tôi chỉ muốn nói vài câu với cô bé, sẽ không làm gì cả."

Không thể can thiệp cũng không cần thiết phải can thiệp.

Tô Lâm nhìn chằm chằm anh ta, lên tiếng: "Nam Nam không nghe thấy tiếng, tốt nhất anh nên dùng điện thoại của tôi để nói chuyện với con bé."

Sở Tam Nhất không hề tỏ ra do dự, cũng không bình luận gì về tình trạng của Diệp Quát Nam. Anh ta đáp: "Không thành vấn đề, cô có thể giám sát tôi nhắn tin."

Sự thẳng thắn của anh ta không làm Tô Lâm bớt nghi ngờ, vì vậy cô ấy vô cùng tự nhiên mở giao diện nhắn tin trên điện thoại, đưa nó cho Sở Tam Nhất.

Lúc này, cổ tay Diệp Quát Nam vẫn hơi nóng rát nhưng không còn đau nữa. Cô thả tay ra, nhìn hai người họ.

Nói là đến thăm mình, nhưng hiện tại cô hoàn toàn không đoán được chuyện gì sắp xảy ra.

Dì nhỏ nhìn Diệp Quát Nam trấn an, rồi chỉ vào chiếc điện thoại trên tay Sở Tam Nhất. Diệp Quát Nam lập tức hiểu ý, lấy điện thoại của mình từ trong cặp ra.