Tuy nhiên, do không có cách nào kiểm chứng, cô chỉ có thể đoán mò.
Nhìn không gian tối tăm, Diệp Quát Nam lẳng lặng ngồi một lúc, rồi nằm xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Quát Nam xuống giường chuẩn bị rửa mặt, thì Bạch Dao Âm cười cười, đưa cho cô cuốn sách mà cô ném xuống đất tối qua.
Vì thời gian buổi sáng khá gấp, nên Bạch Dao Âm không nói gì với cô, nhưng từ ánh mắt mang chút ý trêu chọc của cô ấy, Diệp Quát Nam đoán được ý nghĩ của đối phương.
Chắc chắn cô ấy hiểu nhầm mình là kiểu học sinh ngày đêm chỉ biết học, sợ bị người khác vượt mặt!
Diệp Quát Nam muốn giải thích, nhưng không đủ thời gian.
Sau đó lại là một ngày thứ Ba bận rộn. Một số học sinh đếm ngược xem còn bao lâu đến thứ Bảy, một số khác đếm xem còn bao lâu đến kỳ thi đại học. Nói tóm lại, thứ Ba là một ngày khó diễn tả, một ngày sau ngày thứ Hai mệt mỏi nhất tuần, lại cách ngày nghỉ khá xa.
Sau một buổi sáng mơ mơ màng màng như người say rượu, buổi chiều được cứu rỗi bằng tiết thể dục tự do.
Đúng vào tiết đầu tiên, vừa hay giúp đám học sinh tỉnh táo lại.
Diệp Quát Nam thuộc trường hợp đặc biệt. Trước đây, mỗi lần học thể dục, cô thường chậm hơn người khác nửa nhịp, lâu dần thỉnh thoảng giáo viên lại dạy riêng cho cô, nhưng chính vì vậy lại tạo nên một kết quả ngoài dự đoán– cô chạy nhanh hơn người khác, đặc biệt là chạy cự ly dài.
Vì được quan tâm nhiều hơn, nên cô không có cơ hội lười biếng. Thêm vào đó, khi còn nhỏ, mỗi lần chạy nhanh hơn một chút, giáo viên sẽ rất vui mừng, nhận được sự cổ vũ, nên đương nhiên cô cũng tiến bộ càng nhanh.
Nhưng Diệp Quát Nam cảm thấy ngoại trừ tiết thể dục, có lẽ một phần cũng nhờ lúc nhỏ, mỗi lần nhìn thấy ma quỷ là cô lại co cẳng chạy.
Dù sao thì… so với thi đấu, đó thực sự là chạy để thoát chết!
Vì thế, sau khi hoàn thành hai vòng khởi động, sắc mặt và hơi thở của Diệp Quát Nam vẫn không hề thay đổi.
Thể dục năm cuối cấp thường là tiết học tự do bay nhảy, nên sau khi khởi động, giáo viên đã tuyên bố mọi người có thể giải tán.
Diệp Quát Nam từ chối lời mời đánh bóng của Bạch Dao Âm. Thỉnh thoảng đến việc đang xảy ra chuyện gì cô cũng không rõ, lại không bắt kịp những câu đùa giỡn của các bạn trong lúc chơi, nên không cần thiết phải tham gia.
Suy đi tính lại, cô muốn ghé qua khu vực nhà ăn xem thử. Cảnh tượng bàn tay cấu bánh bao hôm qua để lại ấn tượng sâu sắc trong cô. Có thể đối với con quỷ đó, hành động phá hoại đồ ăn như vậy rất thú vị, nhưng chắc chắn sẽ gây tổn hại đến các học sinh ở đây.
Ít nhất trong mắt cô, những chiếc bánh bao đó đã không còn là bánh bao nguyên vẹn nữa.
Hơn nữa, ngày đầu tiên cô trở về đã gặp phải cảnh tượng ấy, làm sao cô biết trước đây bàn tay đó có từng chạm vào cơm, đồ ăn hay món vịt muối nước mà cô thích nhất hay không?
Để bảo vệ quyền lợi của mình đối với thức ăn, cô nhất định phải tìm hiểu rốt cuộc con quỷ đó là gì!
Không biết tại sao, vừa nhắc đến đồ ăn, cô lại cảm thấy trong người bừng bừng khí thế.
Đây có lẽ chính là bản năng yêu ẩm thực của người dân đất nước này.
Diệp Quát Nam vừa suy nghĩ vừa bước về phía nhà ăn, không để ý ở sân bóng rổ gần đó, một quả bóng đang bay nhanh ra ngoài.
Có người lo lắng đứng trong đó hét lớn: "Cẩn thận!", nhưng Diệp Quát Nam hoàn toàn không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô cảm giác có người bất ngờ đứng cạnh mình. Ngước mắt lên, cô thấy Bạch Huyễn Cảnh đang chắn trước mặt, giơ tay đón lấy quả bóng rổ.
Nếu không phải tháng Ba mặt trời vẫn đang "lưu lạc" đâu đó, hiện tại phía Nam không có nhiều ánh nắng, thì cậu nghĩ mình còn có thể phát huy phong độ ấn tượng hơn.
Nhưng dù đặt trong thực tế, động tác này cũng đã rất "manga" rồi.
Diệp Quát Nam ngẩng đầu nhìn góc nghiêng thần thánh của cậu, tim đập hẫng một nhịp, hô hấp thoáng đình trệ. Dù vừa thấy quả bóng, cô đã kịp nhận ra chuyện đã gì xảy ra, nhưng cơ thể vẫn chưa theo kịp tiết tấu.
Bạch Huyễn Cảnh quay đầu, nở nụ cười quen thuộc với cô, nụ cười ấy rất đẹp.
Nụ cười tươi hơn bình thường này khiến Diệp Quát Nam chợt nhớ ra một việc, phát hiện lý do tại sao cô lại cảm thấy quen thuộc như vậy.
Bạch Dao Âm cũng cười giống y hệt thế!
Chàng trai vừa cứu lấy bộ não thông minh của cô không hề biết rằng, trong khi suy nghĩ đang trôi lạc đâu đó, cô lại bất ngờ nhận ra một sự thật chẳng mấy quan trọng.
Cậu giữ nguyên nụ cười, trong lòng vẫn tiếc rẻ rốt cuộc tại sao hôm nay lại không có nắng. Chẳng lẽ ông trời không biết khi làm một động tác đẹp trai thì cần phải có ánh sáng phù hợp sao?
Khi cả hai đều bắt đầu dần dần xa rời trọng tâm, một nam sinh từ sân bóng rổ chạy tới. Cậu ta nhìn hai người với vẻ áy náy và nói: "Xin lỗi, hai bạn không sao chứ?"
Bạch Huyễn Cảnh ném trả bóng cho cậu ta, trông có vẻ vẫn bình thường.
"Tôi thì không sao, nhưng có lẽ cô ấy bị dọa sợ rồi." Bạch Huyễn Cảnh hơi nghiêng đầu, nhìn Diệp Quát Nam phía sau.
Diệp Quát Nam chạm phải ánh mắt của cậu, lập tức chuyển sang nhìn nam sinh vừa chạy tới. Để tránh phải nói chuyện thêm, cô lắc đầu đáp: "Mình không sao."
Nói cho cùng thì vẫn là lỗi của cô. Tai không nghe thấy âm thanh, bình thường cô đi đường không bất cẩn như vậy, nhưng mấy ngày nay đủ loại lo âu chồng chất đã khiến cô mắc phải sai lầm như thế này.
Có vẻ như thói quen hấp tấp của cô vẫn cần được cải thiện.
Hình như nam sinh kia vẫn còn phải quay lại chơi bóng, thấy hai người đều không sao, liền nhìn thoáng qua Diệp Quát Nam rồi vội nói: "Mình là Tống Kỳ của lớp quốc tế, nếu có vấn đề gì thì cứ tìm mình."
Bạch Huyễn Cảnh nghe vậy, nhướn mày nhìn Diệp Quát Nam, lúc này đang hơi bối rối, nhưng cậu không lên tiếng.
Diệp Quát Nam nhìn nam sinh kia có vẻ đang nói gì đó, cô có thắc mắc nhưng không tiện hỏi Bạch Huyễn Cảnh. Nghĩ lại, có lẽ chỉ là vài lời khách sáo, nên cô không để tâm.
Cô quay sang nhìn Bạch Huyễn Cảnh, cậu đã xoay người định quay lại chỗ bạn bè. Do dự một lúc, cô cất tiếng gọi: "Chờ đã."