Bữa trưa rất yên tĩnh. Diệp Quát Nam nghĩ có lẽ do có mặt mình, nên quyết định lần sau ăn một mình thì hơn.
Khi dọn khay đồ ăn chuẩn bị rời khỏi nhà ăn, cô bất chợt liếc thấy một bàn tay không được bình thường cho lắm. Từ đống bánh bao, một bàn tay đang từ từ vùng vẫy thò ra, dùng móng tay không ngừng moi móc một chiếc bánh bao mềm. Chiếc bánh bị móc đến mức thủng lỗ chỗ, trông thê thảm vô cùng.
Diệp Quát Nam đứng đó, cảm nhận được sự phẫn uất mãnh liệt từ một chiếc bánh bao. Bạch Dao Âm nhẹ nhàng vỗ vai cô từ phía sau, kéo cô trở về thực tại. Trước ánh mắt lo lắng của đối phương, cô lắc đầu, nhìn đống bánh bao giờ đã trở lại bình thường, rồi quay người rời đi.
Cô cũng hiểu trong ngôi trường này không thể bình yên được.
Bữa tối, cô chọn ăn một mình. Mặc dù Bạch Dao Âm có giữ lại, nhưng không ép buộc. Tuy nhiên, Diệp Quát Nam cứ có cảm giác, trong giờ tự học tối, số lần cô bạn cùng bàn nhìn cô càng nhiều hơn.
Đến lúc tan học, cô trở về phòng ký túc, mới nhận ra lý do vì sao Bạch Dao Âm và Hứa Lan Mễ – hai người có vẻ không hợp nhau – lại chơi với nhau.
Hóa ra, trong phòng ký túc cho bốn người, hai người họ là bạn cùng phòng duy nhất của nhau. Và giờ đây, có thêm cô.
Diệp Quát Nam còn chưa kịp hỏi gì, Hứa Lan Mễ đột nhiên ngại ngùng lên tiếng: "Thật ra là họ nghĩ nhiều quá nên mới chuyển đi, chứ mình chẳng làm gì cả.”
Cô ấy vừa nói xong, nhìn ánh mắt mơ hồ của Diệp Quát Nam, mới nhớ ra đối phương không nghe thấy gì.
Bạch Dao Âm nhìn Hứa Lan Mễ không đánh tự khai, thì khẽ bật cười: "Lan Mễ, mình nghĩ bạn mới chẳng để ý mấy chuyện này đâu."
Hứa Lan Mễ tỏ ra buồn bực quay đầu đi. Trước đây, mấy người bạn cùng phòng đều ám chỉ rằng không thể chịu nổi cô ấy. Lần này lại có bạn cùng phòng mới, cô ấy khó khăn lắm mới lấy hết can đảm để giải thích, nhưng lại quên mất người ta không nghe được.
Phải biết rằng, để nói ra được câu giải thích ấy, cô ấy đã phải suy nghĩ cả ngày! Đến mức bữa trưa gọi nhầm một món siêu ngọt cũng cố nhịn mà tiếp tục suy nghĩ, không ngờ cuối cùng lại mắc một sai lầm cơ bản.
Hiện tại, cô ấy rơi vào trạng thái tự kỷ, nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong, không đọc sách cũng không học từ mới, lên thẳng giường trùm chăn tiếp tục tự kỷ.
Diệp Quát Nam không để ý đến cuộc đấu tranh nội tâm của cô bạn. Cô tắm gội, từng bước hoàn thành kế hoạch buổi tối, rồi nằm xuống ngủ trước giờ tắt đèn.
Giấc ngủ của cô rất nông. Một lúc sau khi đèn tắt, cô đột nhiên cảm nhận được một luồng ánh sáng, định vươn tay chỉnh lại mép rèm chắn sáng, thì bỗng cảm thấy toàn bộ máu trong người như đông cứng lại, cơ thể cứng đờ.
Bên mép giường cô, có một đôi mắt!
Đôi mắt đó cứ thế nhìn cô chằm chằm, không tiến lại gần, cũng không ra tay, chỉ nhìn cô, không có bất cứ hành động nào khác.
Không phải là Diệp Quát Nam chưa bao giờ nhìn thấy con ma nào đáng sợ hơn nó, nhưng cảm giác bị nhìn chằm chằm này khiến cô cảm nhận được mối đe dọa rất lớn, còn kinh khủng hơn hàng trăm lần so với trạng thái chỉ là người qua đường đứng xem khi ở nước ngoài.
Cô từ từ cử động thân thể, quay lưng vào tường, do dự có nên bỏ cái tay đang kéo rèm chắn sáng xuống không.
Bỏ tay xuống rồi cô có thể giả vờ trong phòng ký túc không có ma, coi như chẳng có khúc mắc gì tiếp tục ngủ không?
Cô cảm thấy mình không thể.
Nhưng không buông tay, nếu nó đột nhiên tóm lấy tay cô, cô phải làm thế nào để giãy ra?
Diệp Quát Nam siết chặt tay đang cầm rèm, cảnh giác nhìn thẳng vào đôi mắt kia. Nếu nhất định phải tiếp xúc với nó, cô sẽ cố hết sức nắm bắt cơ hội sống sót.
Ít nhất, cô đã từng nhìn thấy đủ loại ma quỷ. Những con ác quỷ kia, con nào không máu me và dữ tợn chứ? Chỉ dựa vào việc tác động trực tiếp đến thị giác đã không thể dễ dàng khiến cô hoảng sợ như khi còn bé nữa rồi.
Diệp Quát Nam kéo lấy một góc rèm, tay còn lại mò mẫm cái tủ bên cạnh, tìm được một cây bút, rồi cầm thêm một cuốn sách, đặt cả hai vào lòng, luôn sẵn sàng ứng phó.
Dường như con “người” đứng đó cũng cảm nhận được hành động của cô, đôi mắt nó bỗng trợn to, trong ánh mắt toát lên sự thèm khát, nó giơ tay lên, cào vào mép giường của Diệp Quát Nam.
Nhưng chỉ là cào nhẹ, đầu gật gù lên xuống, nó cào một hồi lâu cũng không có động thái gì khác.
Diệp Quát Nam nhíu mày, chợt nhận ra rằng nó không đủ cao để với tới cô. Sau khi biết rõ điều này, trong lòng cô bỗng nảy sinh một cảm giác trầm mặc khó tả.
Hóa ra ngay cả trong thế giới ma quỷ, những kẻ thấp bé cũng có nguy cơ bị kỳ thị.
Nhưng cứ để vậy mãi cũng không ổn. Cô hạ quyết tâm, định kéo rèm lại rồi thức cả đêm học bài.
Không ngờ, con ma đang cào giường bất ngờ há miệng, như thể đang cười, nhưng da nó cười chứ cơ thịt thì vẫn cứng đờ, phối hợp với đôi mắt trợn to như chuông đồng, trông cực kỳ rợn người.
Nó vươn cổ ra, đầu nghiêng lệch, miệng há rộng lao về phía cô. Diệp Quát Nam lập tức ngồi bật dậy, giật mạnh rèm, rồi ném mạnh cuốn sách vào mặt con ác quỷ.
Nhìn cuốn sách rơi xuống đất, cô siết chặt cây bút, nghĩ thầm nếu lát nữa phải nhảy khỏi giường, việc đầu tiên cô sẽ làm là gọi các bạn cùng phòng dậy.
Diệp Quát Nam không ngại phải tự mình chiến đấu, nhưng cô không thể bỏ chạy một mình, để lại các bạn cùng phòng ở trong một căn phòng có quỷ.
Khi đang suy tính, cô lờ mờ nhìn thấy một bóng đen lướt qua trước mắt, xuyên qua rèm chắn sáng, sau đó bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa.
Để đề phòng nguy hiểm phía cửa, cô di chuyển sang mép giường bên kia, kéo rèm ra. Bên ngoài chỉ có chút ánh sáng mờ ảo từ đèn ngoài phòng ký túc hắt vào, ngoài ra không có gì khác.
Lại là như vậy, đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất.
Diệp Quát Nam thở phào, buông rèm xuống.
Đây không phải lần đầu tiên. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần ở trong nước, mỗi lần gặp nguy hiểm như vậy, mọi thứ đều vô duyên vô cớ trở lại yên tĩnh.
Cô đã nghi ngờ từ lâu rằng có gì đó trên người mình khiến lũ quỷ quái này thèm muốn như vậy, nhưng đồng thời, thứ ấy cũng có thể bảo vệ cô.