Nhìn lướt qua lớp học, Diệp Quát Nam ngây người khi phát hiện một vài người có biểu cảm khác lạ.
Đầu tiên là một ánh mắt nồng nhiệt nhất, đến từ một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao ngồi ở hàng cuối cùng. Trông cô ấy khá cao ráo, nhưng khi Diệp Quát Nam vừa chạm phải ánh mắt đối phương, cô ấy lập tức nhíu mày quay đầu đi, không nhìn cô nữa.
Cô cũng từng gặp qua ánh mắt như thế, nhưng thường là từ những người không thích cô.
Tiếp theo là Bạch Dao Âm – người mà cô gặp hôm qua. Cô ấy vẫn nở nụ cười dịu dàng với cô.
Cuối cùng là cậu bạn ngồi sau Bạch Dao Âm. Cậu ngẩng đầu lên, dù tay không ngừng viết, nhưng vẫn nở nụ cười ấm áp, thân thiện. Nụ cười đó khiến Diệp Quát Nam cảm thấy có chút quen thuộc.
Ba người này đặc biệt hơn những người khác. Diệp Quát Nam ghi nhớ ánh mắt của họ.
Thầy Phương sắp xếp chỗ cho cô ở hàng cuối cùng, ngay cạnh cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao. Trước đó, Diệp Quát Nam đã xem qua kế hoạch sắp xếp của thầy, biết ông ấy sẽ còn điều chỉnh, nhưng thị lực của cô vô cùng tốt, nên cô cũng không để ý đến việc ngồi ở đâu.
Diệp Quát Nam đi đến bên cạnh cô bạn buộc tóc đuôi ngựa, lấy sách từ trong cặp ra, đang định đặt vào ngăn bàn, đột nhiên nhìn thấy một bàn tay đầy máu, các ngón tay vặn vẹo thò ra từ ngăn bàn, giật lấy quyển sách của cô.
Tay cô khẽ run lên, một quyển sách rơi xuống đất.
Diệp Quát Nam nhìn vào trong ngăn bàn tối om, vẻ mặt bình tĩnh thoáng qua một chút lo lắng. Cô lắc đầu, định cúi xuống nhặt sách, thì cô bạn ngồi bên cạnh đã nhanh tay đặt lại quyển sách vừa rơi lên bàn cô.
Cô ngước mắt nhìn cô ấy, nhưng bạn cùng bàn chẳng nói chẳng rằng nhanh chóng hòa mình vào giờ tự học.
Giờ Diệp Quát Nam có hơi bối rối, liếc qua tờ bài kiểm tra đặt trên bàn của bạn cùng bàn, nhìn thấy tên của cô ấy: Hứa Lan Mễ.
Nói gì thì nói, tuy cô bạn này có vẻ không thích cô lắm, nhưng ít nhất cũng không gây khó dễ như Georgina từng làm trước đây. Chỉ vậy thôi đã rất tốt rồi.
Khi Diệp Quát Nam bỏ sách vào ngăn bàn một lần nữa, cô nhìn kỹ bên trong, không hề có bàn tay nào.
Cô biết chắc chắn là không có, vì theo kinh nghiệm của cô, ma quỷ không ở mãi một chỗ.
Nhưng đây là lần đầu tiên sau khi về nước, cô nhìn thấy ma. Vẫn như trước, máu me, hung dữ. Nhưng khác với ở nước ngoài, lần này, nó đã chủ động ra tay với cô.
Lâu lắm rồi cô mới có lại cảm giác này, khiến cô không khỏi lo lắng, nhớ lại lời khuyên của dì trước khi cô về nước.
Sau khi mẹ cô gặp chuyện, bà ngoại lại bị ngã trong nhà, điều trị không được bao lâu thì qua đời. Sau đó, cô được gửi đến chỗ bố, nhưng lại nghe tin một đêm nọ, ông ngoại rời khỏi nhà, đến khi tìm được thì chỉ còn là thi thể lạnh lẽo.
Dù nhìn từ góc độ nào, cô cũng cảm thấy mình không thể thoát khỏi liên quan. Nếu không thì tại sao từ khi cô rời đến Nhật Bản, dì và bố cô không gặp phải chuyện gì?
Ban đầu, cô không định quay lại, thậm chí đến dịp Thanh Minh hằng năm đi tảo mộ cũng phải do dự. Nhưng năm nay, cô sắp thành niên rồi, lại đang lúc chuẩn bị thi đại học, vì mong ước của mẹ, cô bắt buộc phải quay về một lần.
Sau khi nhìn thấy bàn tay đó, Diệp Quát Nam càng quyết tâm rời khỏi đây sớm nhất có thể.
Cô không muốn tiếp tục mang đến xui xẻo cho người thân của mình, dù cô không tin vào cái gọi là "vận may".
Cúi đầu nhìn những cuốn sách sạch sẽ trên bàn, Diệp Quát Nam tạm gác lại những rối ren trong lòng, tập trung vào bài vở vừa nặng nề vừa mới mẻ.
May mắn là vào tháng Một, cô đã trải qua một kỳ thi trung tâm cấp quốc gia, cũng tham gia kỳ thi tuyển sinh tự chủ, vì thế áp lực học tập dồn nén trước kỳ thi lớn tạm thời chưa ảnh hưởng đến cô.
Học sinh mới nhanh chóng hòa nhập với tập thể lớp thông qua việc học tập. Mặc dù không thể nghe được, nhưng trông cô rất thông thạo, đây là điều mà mọi người không ngờ tới.
Nghĩ kỹ lại hình như cũng chẳng có gì sai. ‘Hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, chuyên tâm đọc sách thánh hiền’ – theo một nghĩa nào đó, thì câu này có thể miễn cưỡng giải thích cho trường hợp của cô.
Diệp Quát Nam không biết suy nghĩ của mọi người. Giống như trước đây, cô không thích trò chuyện, chỉ cần có thể làm bài tập hoặc đọc sách là cô sẽ không tùy tiện dừng lại nghỉ ngơi.
Thực ra, cô không phải là kiểu người hoàn toàn chìm đắm trong học tập, chỉ có điều cô sợ rằng nếu dừng lại, sẽ có người tìm cô nói chuyện.
Ví dụ như cô vừa nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, khi mở mắt ra, Bạch Dao Âm đã đứng bên cạnh cô, không nói lời nào, chỉ giơ điện thoại lên và mỉm cười với cô.
Trường trung học trực thuộc (đại học) không nghiêm khắc hạn chế việc sử dụng điện thoại vào ban ngày, nhưng tình hình của mỗi lớp không giống nhau, mà giáo viên chủ nhiệm cũng khác nhau, vì vậy yêu cầu có khắt khe có thoải mái. Ví dụ như thầy Phương Minh, yêu cầu của ông khá kỳ quặc. Nếu ông phát hiện bạn chơi game hay lướt weibo, điện thoại của bạn sẽ bị tịch thu ngay. Nhưng nếu ông thấy bạn đang tra cứu tài liệu hoặc nhắn tin xin tiền tiêu vặt từ bố mẹ, có thể bạn sẽ thoát một kiếp.
Nói tóm lại, tất cả phụ thuộc vào tâm trạng của thầy. Mà tâm trạng ông phần lớn dựa vào kết quả học tập của lớp.
Diệp Quát Nam mở điện thoại, thấy một tin nhắn:
[mvm: Trưa nay cùng ăn cơm nhé~]
Ở nước ngoài, thỉnh thoảng cũng có một số bạn học hiền lành hoặc cô đơn cùng cô ăn trưa. Hầu như cô không bao giờ từ chối, nhưng cũng chẳng bao giờ chủ động mời.
Vì vậy, Diệp Quát Nam không chút do dự đồng ý. Cô nhìn Bạch Dao Âm, thấy cô ấy nháy mắt với mình rồi trở về chỗ ngồi.
Diệp Quát Nam không mong đợi rằng bữa trưa chỉ có mỗi Bạch Dao Âm ăn cùng mình. Nhưng không ngờ, người cùng ăn trưa lại là Hứa Lan Mễ.
Người bạn cùng bàn mới này nhanh chóng chọn đồ ăn, dường như cũng không bất ngờ gì khi cô ăn cùng họ, cô ấy không có phản ứng gì nhiều, nhưng mỗi lần Diệp Quát Nam tình cờ nhìn qua, luôn bắt gặp ánh mắt của cô ấy. Lúc đó, Hứa Lan Mễ lại quay đi, giả vờ nhìn xung quanh.
Diệp Quát Nam không hiểu lắm, chỉ lẳng lặng ăn cơm.