Điều đáng nói là những con quỷ mà cô có thể nhìn thấy, dù tóc tai rối bù, tứ chi vặn vẹo, hay ẩn nấp trong tivi, điện thoại, không có ngoại lệ, tất cả chúng đều trông rất mạnh mẽ.
Cô chưa từng gặp những hồn ma trong mấy phim chữa lành như kiểu bà lão hiền từ, nhân viên văn phòng giỏi giang hay học sinh tiểu học đáng yêu, v.v mà chỉ toàn gặp những thứ thử thách giới hạn chịu đựng của con người.
Nghĩ kỹ lại, có lẽ chỉ có cậu bé đầu tiên là trông bình thường, sau khi cậu ta tan biến, cô cũng không gặp lại nữa.
Diệp Quát Nam bỗng có cảm giác giữa những chuyện này có mối liên hệ nào đó.
Nhìn những cây giống bí ngô đang run rẩy dưới tia nước, cô lắc đầu, tạm gác lại suy nghĩ trong đầu.
Tưới xong, cô quay người lại, nhìn khu vườn lộn xộn, hít một hơi sâu rồi quyết định không quan tâm nữa.
Làm vườn quả nhiên không phải sở trường của cô.
Những tháng ngày lớp 12 khô khan không có nhiều thời gian vui chơi, chỉ cần thoáng có tin tức gì mới hay tin đồn nào đó, thì rất nhanh sẽ lan truyền khắp lớp.
“Có một bạn du học sinh sắp chuyển vào lớp mình, nghe nói học rất giỏi.”
“Không thể nào, học giỏi còn về nước thi làm gì? Chỉ có vài tháng, liệu có vấn đề gì không?”
“Không biết được, có lẽ là học thần thực sự, toàn người thuộc top đầu đấu đá nhau.”
Những câu chuyện phiếm ngắn ngủn như vậy liên tục xuất hiện.
Thật ra lớp chọn A cũng rất thích giải trí, nhưng có lẽ vì bị hạn chế quá nhiều nên thường không có những sự kiện kinh thiên động địa gây chấn động khắp Trung Quốc. Sự kiện lớn nhất cũng chỉ là ở lớp lại xuất hiện nhân vật nào đó rất xuất sắc, sau đó cung cấp một ít tin tức cho báo chí mà thôi.
Bạch Huyễn Cảnh xoay bút, mắt liếc thấy đứa em gái Bạch Dao Âm bước vào lớp vừa đúng sát giờ, nhưng vẫn ung dung như thường. Cậu lật tờ đề sang trang tiếp theo, tốc độ viết không có gì thay đổi, đợi đối phương đi qua thì thuận miệng hỏi: “Dạo này ở nhà thế nào?”
Bạch Dao Âm ngồi xuống vị trí bên phải phía trước cậu, quay đầu lại mỉm cười:“Mẹ hỏi tại sao anh lại không về nhà. Bà đã rất tâm huyết chuẩn bị cả bàn thức ăn, vậy mà anh không ăn được.”
Thật ra về hay không, mẹ cũng không bao giờ tâm huyết chuẩn bị cả bàn đồ ăn… Bạch Huyễn Cảnh Cảnh thầm chế giễu, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ cảm xúc gì, ngẩng đầu lên, cười nói:“Thế thì tiếc quá, vì học tập mà anh không về nhà được, em đừng nói với mẹ nhé, kẻo bà đau lòng.”
“Sợ là quá lâu anh không về, có khi bà ấy sắp quên cả mặt anh rồi ấy. Anh nên về nhiều hơn đi.” Bạch Dao Âm tỏ vẻ buồn tủi khiến bạn nữ cùng bàn của cô ấy cũng thấy xót xa.
“Logic không đúng, vừa rồi em nói bà ấy nhớ anh nên mới làm cả bàn đồ ăn.” Bạch Huyễn Cảnh cong mắt, nụ cười tươi như ánh mặt trời: “Âm Âm, cơ hội về nhà là của em thì vẫn là của em, anh trai sẽ không bao giờ tranh với em.”
Bạch Dao Âm nhếch khóe môi, giữ vẻ mặt bình tĩnh, cũng không tiếp lời. Cô ấy gần như chưa bao giờ thắng nổi anh trai trong các cuộc tranh luận, nhưng chỉ cần cô ấy hơi cau mày, đôi mắt u sầu như biết nói cũng đủ khiến người ta sinh lòng thương cảm.
Nói ngắn gọn là kiểu "bạch liên hoa".
Bạch Huyễn Cảnh cúi đầu tiếp tục làm đề, bất chấp sự lên án đến từ fan cứng của em gái mình ở bốn phương tám hướng, cậu vẫn vô cùng bình thản.
Đối với loại công kích ở cấp độ này cứ mặc kệ là được.
Giờ tự học buổi sáng hơi hỗn loạn. Do phải giải thích vài nhiệm vụ hàng ngày cho học sinh mới, giáo viên chủ nhiệm vào lớp muộn hơn thường lệ. Việc này giúp những học sinh vào lớp sau giờ quy định thoát án phạt, ai nấy đều cảm kích người bạn mới vừa nhìn thấy lúc nãy.
Đại ân đại đức, cả đời khó quên, có cơ hội sẽ báo đáp.
Hình ảnh họ nhìn thấy đã dập tắt những tin đồn trước đó về ngoại hình của học sinh mới, nên khi Diệp Quát Nam bước vào lớp, không có màn chào sân lộng lẫy như trên TV, kiểu học sinh chuyển trường xuất hiện với ánh đèn chiếu rọi hay nhạc nền hoành tráng, chỉ đơn giản là một cô gái trắng trẻo xinh xắn, mặc bộ đồ giản dị phong cách Nhật Bản bước vào, trông có vẻ rất nhã nhặn trầm tĩnh.
Lớp học im lặng trong vài giây. Một nhóm nam sinh bắt đầu khởi xướng vỗ tay, rồi lôi kéo cả lớp cùng làm theo. Những người đang lén lút ăn sáng cũng tham gia dù chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bởi vỗ tay là một hành vi rất dễ lây lan.
Kệ đi, cứ vỗ tay đã rồi tính sau.
Diệp Quát Nam nhìn những bạn học đang vỗ tay không rõ lý do, còn tưởng rằng giáo viên chủ nhiệm đã nói gì đó. Cô quay sang nhìn biểu cảm của thầy Phương. Ông giữ một nụ cười gượng gạo nhưng không mất lịch sự, dường như cũng đang chờ tiếng vỗ tay kết thúc, có vẻ ông cũng chẳng hiểu bọn học trò bên dưới đang làm trò quỷ gì.
Đợi nữa, đợi mãi, ba phút đã trôi qua.
Diệp Quát Nam chưa từng học ở trường cấp ba trong nước nên không biết rằng, việc vỗ tay cũng là cả một nghệ thuật.
Thứ nhất, vỗ tay có tính lan truyền, và những người đang ăn sáng được miêu tả ở trên đã dùng hành động để chứng minh điều này.
Thứ hai, vỗ tay không nhất thiết mang ý nghĩa tích cực. Ví dụ, sau mỗi buổi lễ chào cờ kết thúc, tiếng vỗ tay vang như sấm thường là để chúc mừng vì bài phát biểu dưới cờ cuối cùng đã kết thúc.
Thứ ba, chính là tình huống hiện tại. Thật ra mọi người cũng chẳng rõ mình đang vỗ tay vì điều gì, nhưng nhìn xung quanh vẫn chưa ai dừng lại, nên cứ tiếp tục vỗ. Ai cũng đợi người khác ngừng tay trước.
Đầu óc Diệp Quát Nam hoàn toàn mông lung. Từ góc nhìn của cô, chỉ thấy những bàn tay không ngừng vỗ, và một số bạn học nhìn nhau với ánh mắt nghi hoặc. Cô không biết đây chỉ là một "nghi lễ đặc biệt" của học sinh trong nước.
Thầy Phương chủ nhiệm phải ho khan hai tiếng rõ to, gượng gạo ngăn chặn hành động của đám học trò.
Cuối cùng cũng có người mở đầu, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng dừng tay, vung vẩy đôi bàn tay đã tê rần, tập trung nghe thầy chủ nhiệm giới thiệu học sinh mới.
Như thường lệ, mỗi khi có ai đó giới thiệu về Diệp Quát Nam, điều đầu tiên sẽ là đề cập đến tình trạng sức khỏe của cô. Những ánh mắt cô nhận được trong suốt nhiều năm qua cũng không có quá nhiều thay đổi, những ánh mắt đầy cảm thông xen lẫn tò mò vô cùng quen thuộc đó.