Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 10

Khi còn ở Nhật, để nhanh chóng học được ngôn ngữ mới, cô thường xuyên sử dụng phần mềm dịch thuật. Sau này, cô nhận ra cách đó cũng phù hợp với tình trạng không nghe được của mình, nên đã dần dần quen dùng nó.

Cô gái tỏ ra ngạc nhiên, biểu cảm trở nên ôn hòa hơn nhiều, cô ấy lớn tiếng nói: “Không ngờ ở đây lại có người chuyển đến, xin chào! Mình là Bạch Dao Âm, hàng xóm của cậu~”

Cô ấy nhìn dòng chữ hiện trên điện thoại Diệp Quát Nam, những câu khác đều được chuyển đổi chính xác, ngoại trừ cái tên bị chuyển thành “Bạch Dao Anh.”

Diệp Quát Nam định thu điện thoại lại thì Bạch Dao Âm nhẹ nhàng lắc tay: “Chữ cuối cùng trong tên mình là chữ ‘Âm’ trong âm thanh.”

Sau hai câu nói liên tiếp, Diệp Quát Nam đã nhớ được tên cô ấy.

"Mình là Diệp Quát Nam.” Diệp Quát Nam nói vào điện thoại. Vì cô đã nói câu này rất nhiều lần nên phần mềm gõ chữ đã lưu lại.

Bạch Dao Âm nhìn dòng chữ: “Diệp Quát Nam... Thảo nào bạn lại trồng bí ngô (tên nữ9 đồng âm với từ lá bí ngô). Bạn mới chuyển đến đây đúng không? Nơi này lâu rồi không có ai ở.”

Diệp Quát Nam thu lại điện thoại, rồi tiếp tục đọc. Thấy cô có vẻ gặp chút khó khăn, Bạch Dao Âm chậm rãi nói bằng khẩu hình miệng: “Đợi mình một chút.”

Diệp Quát Nam ngẩng đầu lên thì thấy bóng lưng của người hàng xóm đi vào nhà. Cô hơi khó hiểu. Một lát sau, Bạch Dao Âm nhanh chóng chạy ra với chiếc điện thoại trên tay, mỉm cười vẫy tay với cô.

Lúc này, Diệp Quát Nam mới biết Bạch Dao Âm định làm gì, im lặng, chậm rãi gõ hai chữ: “Cảm ơn.”

Bạch Dao Âm nhận thấy cô đột nhiên không nói gì nữa, có vẻ hơi bối rối, sau đó lại nghe đối phương lên tiếng trả lời câu hỏi trước đó.

“Mình học ở nước ngoài, mới chuyển trường về đây để thi đại học.” Diệp Quát Nam bình thản thuật lại việc của mình, ngừng một lát rồi nói thêm: “Trước đây mình sống ở đây, không tính là chuyển nhà.”

Trước đây sao? Bạch Dao Âm nhớ lại cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy khu vườn nhà hàng xóm. Cách bố trí nhã nhặn nhưng cây cối thì mọc um tùm, trông như từng được chăm sóc cẩn thận nhưng sau đó lại bị bỏ hoang.

Nhưng cô ấy không hỏi gì thêm, chỉ mỉm cười nói với chiếc điện thoại: “Còn vài tháng nữa là thi đại học rồi. Giờ cậu đột nhiên chuyển trường như thế, cơ thể lại không tiện, liệu có khó thích nghi không?”

Nói xong, cô ấy đưa điện thoại cho Diệp Quát Nam nhìn.

Diệp Quát Nam xem xong, lắc đầu nói: “Không sao đâu, có lẽ mình cũng sẽ lại rời đi.”

Thích nghi hay không vốn không quan trọng, chỉ cần có đủ thời gian, mọi thứ đều có thể giải quyết được. Ba tháng là quá đủ.

Thi hay không thi cũng không ảnh hưởng lớn đến cô. Chủ yếu là để lưu lại một bảng điểm làm đối chiếu, còn những thứ khác, cô đã chuẩn bị rất kỹ ở nước ngoài rồi.

“Vậy à, mình còn tưởng cuối cùng cũng có hàng xóm rồi...” Biểu cảm của Bạch Dao Âm rất thất vọng, khiến Diệp Quát Nam có chút do dự, liệu mình có quá lạnh nhạt hay không.

Nhưng kinh nghiệm trong bao nhiêu năm tháng qua đã dạy cô một đạo lý: để không làm phiền người khác, thì bản thân nên nói ít đi, phương án tốt nhất là dập tắt cuộc nói chuyện ngay từ đầu.

Cô đã quen với việc ở một mình, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Diệp Quát Nam trầm mặc một lúc. Bạch Dao Âm đột nhiên bấm gì đó trên điện thoại rồi đưa qua cho cô xem. Trên màn hình là một mã QR to.

Diệp Quát Nam nhìn cô ấy. Bạch Dao Âm không nói gì, chỉ mấp máy môi: “Thêm bạn.”

Chuyện này cô cũng từng gặp rồi. Ngoài những người muốn trao đổi vì học tập, hầu như không ai có thể kiên trì nói chuyện với cô.

Nguyên nhân chủ yếu là do cô cố ý khép lại chủ đề. Cô sợ nếu nói nhiều, đến lúc gặp mặt sẽ khiến người ta thất vọng.

Kết bạn không chỉ để mình vui là được.

Diệp Quát Nam không hề từ chối mà thêm bạn ngay, nhưng trong lòng lại không có ý định nhắn tin.

Nhưng ngay khi cô chuẩn bị cầm bình tưới nước, điện thoại bỗng sáng lên. Tin nhắn của Bạch Dao Âm hiện trên màn hình.

[mvm: Cậu định chuyển đến trường nào?]

Diệp Quát Nam suy nghĩ một lát rồi gõ tên đầy đủ của trường.

[mvm: Mình cũng học ở trường đó~ Cậu có được chọn lớp không? Nếu được thì đến lớp chọn A đi~]

Cô ấy còn gửi thêm một sticker anh em vẹt bắn tim.

Diệp Quát Nam trầm ngâm nhìn tên lớp đó.

[Lá Bí Ngô: Mình cũng học ở lớp đó.]

Thế giới thật nhỏ bé.

Cô vừa nhắn xong câu ấy, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Dao Âm, phát hiện ban đầu đối phương hơi ngẩn ra, sau đó lại dịu dàng mỉm cười, tiếp tục gõ vài chữ.

[mvm: Chúc cậu khai giảng vui vẻ.]

Rồi gửi thêm mấy sticker vừa cười vừa khóc.

Diệp Quát Nam cảm thấy những sticker đó rất đáng yêu, liền tiện tay lưu lại, cũng cười với Bạch Dao Âm.

Đúng là một cô gái dịu dàng, Diệp Quát Nam thầm nghĩ vậy.

[Lá Bí Ngô: Mình phải tưới cây đã, lát nữa còn thu dọn hành lý, khi nào rảnh sẽ trò chuyện với cậu.】

Cô vô thức quan sát biểu cảm của Bạch Dao Âm, đối phương vẫn giữ nụ cười vui vẻ hòa nhã, không nhắn gì thêm, chỉ mở khẩu hình nói: “Cứ làm đi.”

Lúc này, Diệp Quát Nam mới đặt điện thoại xuống, cầm lấy bình tưới. May mắn là đối phương cũng không có ý định ở lại lâu, xoay người trở về nhà.

Cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục tưới nước.

Từ khi xảy ra những chuyện lúc nhỏ đến nay đã 12 năm trôi qua.

Nghe như một lời tổng kết vô trách nhiệm, nhưng trên thực tế, để thực sự nói ra được lời như vậy, cô đã phải trải qua rất nhiều biến cố.

Diệp Quát Nam không rõ mình đã trải qua những gì, nhưng cảm giác so với hầu hết những bạn đồng trang lứa, thì phức tạp hơn rất nhiều.

Mất thính giác, nhìn thấy ma quỷ, người thân lần lượt qua đời – những điều này có lẽ chỉ xảy ra với nhân vật chính khốn khổ trong tiểu thuyết.

Từ lần đầu tiên gặp ma, vận rủi của cô như đã bị khai mở. Dù rời khỏi quê hương, sang Nhật Bản, thể chất của cô cũng không thay đổi.

Thậm chí, năng lực của lũ ma quỷ còn mạnh lên.

Cô còn từng gặp vài con quỷ nổi tiếng quốc tế kiểu như Sadako hay Kayako gì đó.

May mà có lẽ do khác quốc tịch, dù thường xuyên nhìn thấy chúng, nhưng cô chưa từng bị chúng đe dọa tính mạng hay ám lên người. Ban đầu, cô còn sợ hãi, sau đó...dần dần xem nhẹ.