Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 8

Sau khi giáo viên chủ nhiệm nói những lời đó, cả buổi sáng, Diệp Quát Nam cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong thái độ của bạn cùng lớp đối với mình, dù hầu hết đều tỏ ra thân thiện, nhưng sẽ không cố bắt chuyện với cô bé. Có lẽ có bạn đến cũng vì tò mò muốn nói chuyện với cô bé, chỉ là điều kiện không tiện, cô bé cũng chẳng có cách nào.

Đến trưa, khi Diệp Quát Nam đang định đi ăn, đi được nửa đường thì giáo viên chủ nhiệm bất ngờ đưa cho cô bé bảng điểm. Trên mặt thầy là nụ cười rạng rỡ, hình như khen ngợi cô bé. Dù không hiểu hết, nhưng cô bé vẫn vui vẻ nhận lấy.

Các đề trong bài kiểm tra đều nằm trong phạm vi kiến thức tiểu học, một số câu có thể giải theo cách khác đơn giản hơn, nhưng để rèn luyện khả năng tư duy, cô bé vẫn sử dụng phương pháp thông thường. Dù phạm vi các chủ đề liên quan khá rộng, tuy nhiên nhìn chung đều không quá khó, nên cô bé rất tự tin với bài kiểm tra trước đấy.

Khi đến nhà ăn, cô bé nhìn thấy Georgina ở phía trước không xa. Nghĩ đến chuyện buổi sáng, Diệp Quát Nam cảm thấy nên nói chuyện nghiêm túc với Georgina, nếu không cô bé sẽ chẳng bao giờ hiểu tại sao lại có một người ghét mình đến thế.

Cô bé vứt bảng điểm vào thùng rác lớn trước cửa nhà ăn, lấy đồ ăn xong, nhìn thấy Georgina đang đi cùng ba người khác. Georgina nhanh chóng chọn một bàn bốn người, hai người kia đã ngồi xuống trước, còn một người còn lại hình như đang đi lấy canh.

Bàn họ chọn là một bàn bốn người ghép từ hai bàn hai người. Cạnh đó còn một bàn trống. Diệp Quát Nam nhìn qua rồi đi đến bàn trống đó, ngồi xuống.

Ngay khi Diệp Quát Nam đi đến, Georgina đã chú ý đến cô bé. Khi thấy cô bé ngồi xuống, Georgina nhếch mép cười, gõ tay vào bàn của Diệp Quát Nam rồi nhìn cô bé.

“Cậu đang chiếm chỗ của bạn tôi đấy.”

Diệp Quát Nam thấy một bàn tay bất ngờ vươn ra trước mặt mình, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Georgina, không biết đối phương đang nói gì.

Georgina cũng không nói lại lần nữa, bởi lúc này cô bé vừa rồi đi lấy canh đã quay lại. Con bé vỗ mạnh lên lưng Diệp Quát Nam, khiến cô bé bị bất ngờ, va vào bàn ăn.

Diệp Quát Nam ho khù khụ, quay lại nhìn cô bé kia, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Cô bé kia tỏ vẻ khó chịu, chỉ vào chỗ ngồi của Diệp Quát Nam rồi chỉ vào chính cô bé, nói: “Cậu ngồi vào chỗ của tôi, làm ơn đi ra.”

Diệp Quát Nam vẫn không hiểu con bé đó muốn nói gì, nhưng cô bé cảm thấy nếu mình còn ngồi đây thì chắc chắn không thể ăn uống gì được, nên đành bối rối đứng dậy, bỏ qua ý định ban đầu, đi tìm một chỗ ngồi khác.

Ngay khi cô bé vừa rời chỗ, con bé kia đã ngồi ngay vào chỗ ấy. Lúc này, nhóm bốn người Georgina tạo thành cảnh tượng kỳ lạ: một bàn có một người người ngồi, còn ba người còn lại ngồi ở bàn bên cạnh.

Cuối cùng Diệp Quát Nam cũng hiểu ý của con bé kia, nhưng cô bé lại càng cảm thấy nghi hoặc hơn. Dù gì cô bé cũng lớn lên trong một thế giới quan bình thường, chưa từng thấy qua... cách hành xử trông không được thông minh lắm thế này.

“Nó đứng ngẩn ra đó trông giống hệt một tên hề.” Những đứa đi cùng Georgina cười đùa nói chuyện với nhau.

“Không có bạn bè, thật đáng thương.”

“Đúng là bất lịch sự, bao nhiêu chỗ trống không ngồi, lại phải ngồi gần bọn mình.”

Những lời bàn tán của họ không hề nhỏ, những người đi ngang qua đều nghe thấy và nhìn thấy, nhưng chỉ duy nhất người trong câu chuyện là Diệp Quát Nam lại chẳng nghe thấy gì cả.

Cô bé không hiểu tại sao họ lại làm như vậy, cũng không hiểu được lý do Georgina ghét mình là gì.

Thôi vậy, cô bé không muốn hiểu nữa.

Diệp Quát Nam cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, quay người đi tìm chỗ khác.

Khi Diệp Quát Nam vừa quay đi, một cô bé buộc tóc đuôi ngựa cao, trông có vẻ cao lớn hơn so với bạn bè cùng trang lứa, cầm khay đồ ăn đã sạch sẽ, đi qua hai bàn này, liếc nhìn Georgina và ba người kia một cái, rồi lạnh lùng hừ một tiếng.

“Chưa thấy kiểu ngồi nào ngu ngốc như thế này. Một người ngu thì đã đành, bốn người cùng ngu, thành một đống ngu luôn rồi.”

Cô bé ấy còn cố ý nói lớn, chửi bằng giọng địa phương, nghe kiểu như không thể cãi lại được, chửi cũng rất thẳng thắn, một từ ngu mà nói tận bốn lần.

Mấy đứa Georgina chắc chắn phải có vốn tiếng Trung cơ bản thì mới có thể đến đây học, nên họ hiểu gần hết những lời của cô bé tóc đuôi ngựa kia.

Không chỉ họ, mà những học sinh khác vây quanh xem cũng nghe thấy, và rất muốn cười.

Georgina định chửi lại, nhưng cô bé kia đã hất tóc đuôi ngựa quay người, không thèm nhìn họ, rời đi như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Người ăn cơm xong là người tự do.

Ở nhà, Tống Đức Nhân nhìn Tô Văn Lễ ra khỏi cửa, liếc nhìn về phía bếp, rồi lại nhìn về hướng phòng của Diệp Quát Nam, cuối cùng đi vào bếp trước.

Bà mở tủ, lấy túi sữa bột ra, xem xét kỹ lưỡng.

Từ khi bắt đầu nhận ra vấn đề, bà đã lấy túi sữa bột mới cho Diệp Quát Nam, không pha sữa từ túi này nữa. Nhưng dù đã nghiên cứu rất lâu, thậm chí mang đi xét nghiệm thành phần, bà vẫn không tìm ra bất kỳ vấn đề gì.

Trong khoảng thời gian trước khi Tô Lạc xảy ra chuyện, bà cũng không hề pha sữa cho Diệp Quát Nam, nên không biết túi sữa trước đó còn thừa lại bao nhiêu, và rốt cuộc sau khi sự việc ấy xảy ra có giảm đi hay không.

Bà nhíu mày, chăm chú nhìn túi sữa bột, không hề chú ý rằng cánh cửa tủ vốn đang đóng chặt phía sau lưng bỗng nhiên bật mở.

Một tiếng “Rầm!” vang lên, âm thanh đồ sứ vỡ nát phá tan sự tĩnh lặng của căn bếp. Tống Đức Nhân giật mình, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Thì ra là chiếc đĩa trong tủ treo tường rơi xuống.

Bà đặt túi sữa xuống, cúi người nhặt những mảnh vỡ, đang nhặt bỗng cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, bà cảnh giác quay lại nhìn, nhưng chẳng thấy gì cả.

Vì cú quay người bất ngờ ấy, tay bà vô tình bị một mảnh vỡ cứa vào, máu chảy qua ngón tay, rơi trên chiếc đĩa trắng tinh, rồi bị ánh sáng mặt trời chiếu vào, khiến cảnh tượng trông càng thêm chói mắt.

Trong lòng Tống Đức Nhân cảm thấy kỳ lạ. Bà vội vã ném mảnh vỡ đó vào thùng rác, đứng dậy, xử lý qua vết thương, sau đó quay lại quét sạch những mảnh vụn còn lại.