Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 7.2: Khai giảng

Buổi chiều về nhà, cả gia đình lại tất bật chuẩn bị cho ngày đầu đi học của cô bé. Ai nấy đều có vẻ rất căng thẳng, đặc biệt là bà ngoại. Nếu không bị ông ngoại ngăn cản, chắc bà đã dùng thiết bị không người lái hình cú mèo để theo dõi trường học rồi.

Hôm sau cũng chính là ngày đầu tiên đi học, Diệp Quát Nam dậy đúng giờ, lên xe buýt đến trường.

Mỗi bạn học trên xe có một biểu cảm khác nhau. Có bạn buồn thiu, trên mặt còn vương nước mắt. Có bạn rất phấn khích, bắt chuyện khắp nơi. Cũng có vài bạn chắc là học lớp lớn hơn thì hoặc là ngồi ngẩn ngơ, ngủ gật, hoặc đang... tranh thủ làm bài tập.

Khi đến trường, Diệp Khoát Nam dựa theo đường mình đã ghi nhớ hôm qua và nhanh chóng tìm được lớp học.

Cô bé đến khá sớm, chỗ ngồi vẫn chưa được sắp xếp nên cô bé chọn đại một chỗ để ngồi xuống.

Không lâu sau, các bạn trong lớp lần lượt đến. Đúng như dì nhỏ đã nói, có rất nhiều bạn nước ngoài, trong đó có cả cô bé mà Diệp Khoát Nam gặp hôm qua.

Cô bé ấy vừa bước vào đã chú ý đến Diệp Khoát Nam. Không biết là cố ý hay vô tình, nó chọn ngồi ngay phía trước Diệp Khoát Nam.

Khi tất cả đã đến đông đủ, giáo viên chủ nhiệm cũng vào lớp. Đó là một cô giáo trông rất trẻ, hình như cô ấy đã biết trong lớp có học sinh đặc biệt. Khi tự giới thiệu, cô ấy còn chiếu PPT, trên đó có đầy đủ thông tin, ngôn từ lại rất đơn giản, nên Diệp Khoát Nam lập tức nhớ được ngay.

Dù chiếu PPT, cô giáo chủ nhiệm vẫn sợ các bạn nhỏ không hiểu hết nội dung nên đã giải thích thêm rất lâu. Diệp Khoát Nam thỉnh thoảng nhìn màn chiếu, thỉnh thoảng quan sát khẩu hình miệng của cô giáo, tiện tăng khả năng ghi nhớ.

Tiết học hôm đó chủ yếu để làm quen với môi trường. Mỗi khi chuyển sang một hoạt động mới, cô giáo lại chiếu một slide với tiêu đề rõ ràng, có cả hình ảnh và chú thích bằng cả tiếng Anh lẫn tiếng Trung, cô nói là để giúp các bạn học sinh quốc tế dễ hiểu hơn, nhưng thực ra, cô giáo chủ nhiệm biết rõ đối với những đứa trẻ học ở đây, không thiếu phương án giải quyết vấn đề ngôn ngữ, việc này chủ yếu là để hỗ trợ cho một học sinh đạt điểm tuyệt đối trong các bài kiểm tra nâng cao.

Phía nhà trường cũng đã phải sắp xếp rất lâu, cuối cùng mới quyết định đưa Diệp Khoát Nam vào lớp này, hy vọng sự khác biệt về ngôn ngữ mẹ đẻ giữa các học sinh sẽ giúp cô bé có thêm thời gian thích nghi.

Diệp Khoát Nam nhìn những tiêu đề to, rõ ràng, nắm được nhịp độ từng hoạt động như nhận sách, sắp xếp chỗ ngồi. Tuy không biết cô giáo nói gì, nhưng mọi việc đều diễn ra khá suôn sẻ.

Nhà trường đã có những sự hỗ trợ đặc biệt dành cho cô bé, nhưng các bạn trong lớp thì không biết điều này. Vì vậy, khi đến phần tự giới thiệu, Diệp Khoát Nam bắt đầu bối rối.

Ngoài cái tên của từng bạn viết lên trên bảng trước khi giới thiệu, cô bé hoàn toàn không nắm được thông tin gì từ những lời giới thiệu của các bạn, chỉ có thể dựa vào thời gian nói ngắn hay dài, biểu cảm khi nói chuyện để cảm nhận về một người.

Khi đến lượt Georgina, con bé ngẩng cao đầu, duyên dáng bước lên bục giảng, sau đó vui vẻ giới thiệu về đất nước của mình, lý do đến đây học tập, sở thích cá nhân, v.v. Đang nói rất hăng say, con bé bỗng dừng lại, nhìn về phía Diệp Khoát Nam – lúc này đang chăm chú nghiên cứu PPT – rồi nói: “Đây là phần giới thiệu của mình, cảm ơn mọi người đã lắng nghe. Bạn tiếp theo, đến lượt bạn rồi đấy.”

Diệp Khoát Nam thấy Georgina vẫn đang nói rất nhiệt tình, liền nghĩ rằng còn lâu mới đến lượt mình, nên tiếp tục nghiên cứu thông tin trên PPT. Không ngờ Georgina kết thúc đột ngột như vậy. Vậy nên trong tình trạng không nghe thấy gì, cô bé chỉ tập trung quan sát, không có bất kỳ phản ứng nào.

Cả lớp lập tức trở nên ồn ào. Cô giáo chủ nhiệm ho khẽ một tiếng, bước đến bên Diệp Khoát Nam, vỗ nhẹ vào vai cô bé, chỉ lên bục giảng ra hiệu rằng cô bé có thể lên tự giới thiệu.

Lúc này, Diệp Khoát Nam mới nhận ra cả lớp đang nhìn mình, chờ cô bé lên nói.

Cô bé hơi căng thẳng đứng dậy, lướt qua Georgina đi về phía bục giảng.

Hồi còn học mẫu giáo, cô bé cũng có kinh nghiệm giới thiệu bản thân trước lớp. Khi đó, tuy nghe không rõ nhưng vẫn còn chút thính lực, hơn nữa trẻ con mẫu giáo thường không để tâm đến thông tin của nhau, nên cô bé cũng thấy thoải mái.

Nhưng bây giờ, cô bé đã bị điếc hoàn toàn, ngay cả giọng nói của chính mình cũng không nghe thấy.

Diệp Khoát Nam viết tên mình lên bảng, đứng ngay ngắn trên bục, nhìn các bạn trong lớp, hít sâu một hơi rồi nở một nụ cười áy náy.

“Chào mọi người, mình là Diệp Khoát Nam, năm nay 6 tuổi.”

“Vì tai mình không nghe được nên mình không biết các bạn vừa nói gì.”

“Nhưng mình sẽ cố gắng kết bạn với mọi người! Tuy mình không có tài năng nào đặc biệt, nhưng mình biét lái thiết bị không người lái hình cú mèo, sau này có thể quay video cho các bạn. Sở thích của mình là học tập, còn những điều khác... thì hết rồi.”

Đoạn giới thiệu của cô bé rất ngắn gọn nhưng lại hoàn toàn khác biệt với những bạn khác.

Không nghe được, nghĩa là bị điếc, lại còn biết điều khiển một thứ gì đó gọi là thiết bị không người lái, và sở thích là học tập.

Đúng là một học sinh tiểu học kỳ lạ!

Biểu cảm của các học sinh trong lớp lập tức thay đổi. Cô giáo chủ nhiệm nhanh chóng lên tiếng để ngăn cả lớp trở nên náo loạn: “Như các em đã biết, vì vấn đề về thính lực nên bạn Diệp Khoát Nam có thể sẽ gặp nhiều bất tiện. Các em nhất định giúp đỡ bạn, và đừng coi bạn ấy là một người khác biệt. Bạn ấy giống như các em, đều là học sinh của lớp này, chỉ là có một chút khiếm khuyết về thể chất.”

Phải rồi, cũng không hẳn là giống. Cô giáo chủ nhiệm bất giác nở một nụ cười bí ẩn.

“Còn một điều nữa, thành tích của bạn Diệp Khoát Nam rất xuất sắc. Hai bài kiểm tra đầu vào trước khi nhập học, bạn ấy đều đạt điểm tuyệt đối. Các em phải học tập tinh thần yêu thích học hỏi của bạn, phấn đấu đạt được kết quả tốt trong các kỳ thi nhé!”

Ban đầu, Diệp Khoát Nam đứng trên bục giảng chờ cô giáo nói xong. Nhưng cô bé nhanh chóng phát hiện biểu cảm của các bạn trong lớp thay đổi không ngừng. Lúc đầu rất nhiều người nhìn cô bé, có bạn xúc động, bạn thì tỏ ra đồng cảm, bạn thì không biểu cảm gì. Nhưng sau đó, vẻ mặt của mọi người đều chuyển thành một kiểu giống hệt nhau: nghiêm túc và hung dữ!

Diệp Khoát Nam: ???

Cô bé không biết rằng cô giáo chủ nhiệm vừa vô tình giúp cô bé rước thêm một đống thù hận.

Tác giả có đôi lời:

Chương sau chắc là sẽ kết thúc giai đoạn tuổi thơ và chuyển sang thời cấp ba rồi