Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 7.1: Khai giảng

Diệp Quát Nam nhìn người nhà đang sốt ruột mà hoang mang.

Bà ngoại dùng thủ ngữ hỏi cô bé: "Cháu không nghe thấy gì à?"

Cô bé gật đầu, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Phẫu thuật không có tác dụng.

Vẫn như trước đây, chẳng thay đổi gì cả.

Thôi vậy, dù sao cô bé cũng đã quen rồi.

Hốc mắt Diệp Quát Nam hơi ươn ướt, nhưng vẫn mỉm cười nói với bà ngoại: "Không sao đâu bà, sau này nhất định sẽ có cơ hội nghe được mà."

Thật ra cô bé không tin vào câu nói ấy chút nào. Từ uống thuốc, đeo máy trợ thính cho đến phẫu thuật, cô bé vẫn không thể nghe lại được.

Nhưng nếu đã không nghe được thì thôi vậy. Cô bé không muốn tiếp tục khiến người thân phải lo lắng thêm nữa.

Những chuyện xảy ra sau đó, cô bé hoàn toàn không để ý. Chỉ nhớ vài ngày sau, cô bé làm rất nhiều kiểm tra cả ở nhà lẫn bệnh viện, cuối cùng phải quay lại bệnh viện để tháo bỏ ốc tai điện tử đã cấy ghép.

Cô bé đã buồn một thời gian, nhưng nhanh chóng vượt qua. Bởi so với việc không nghe thấy, còn có những chuyện khiến cô bé đau lòng hơn.

Mùa hè này, đúng là mùa hè khó khăn nhất mà cô bé từng trải qua.

Ngày khai giảng rơi đúng vào cuối tuần, dì nhỏ đưa cô bé đi làm thủ tục nhập học.

Mặc quần áo mới, đội chiếc mũ vàng, đeo túi chéo, Diệp Quát Nam tràn đầy năng lượng đi theo dì nhỏ ra ngoài.

Thủ tục nhập học rất đơn giản, dì nhỏ làm hết mọi thứ, Diệp Quát Nam chỉ cần đứng chờ.

Cô bé đứng một bên quan sát xung quanh, phát hiện một cô bé đang nhìn mình, vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Diệp Quát Nam nhận ra cô bé này. Lúc biểu diễn tài năng, cô bé ấy đã múa ba lê, nhìn giống người nước ngoài, múa rất tốt, giống như một con thiên nga xinh đẹp.

Nhưng tại sao bạn ấy lại nhìn mình như thế? Diệp Quát Nam không hiểu lắm.

Cô bé còn chưa kịp nghĩ nhiều, bé gái kia đã tiến lại gần, mấp máy môi nói một câu, nhưng Diệp Quát Nam không đọc được môi, chỉ ngơ ngác nhìn đứa trẻ ấy.

Georgina nói hai câu tiếng Anh, thấy Diệp Quát Nam bối rối, bèn đắc ý hếch cằm. Ban đầu, nó còn sợ mắng như thế sẽ gây ra chuyện gì, nhưng không ngờ những đứa trẻ ở đây không phải đứa nào cũng biết Tiếng Anh.

Ai bảo lần trước con bé này lại bất lịch sự như thế, nó đã thân thiện chào hỏi một đứa trẻ châu Á, vậy mà con bé này dám lờ đi!

Georgina xem như thay bố mẹ con bé kia dạy nó một bài học.

Thực ra Diệp Quát Nam biết tiếng Anh. Lúc còn nghe rõ, cô bé được Tô Lạc cho cơ hội luyện tập trong môi trường song ngữ tốt nhất, kỹ năng nói tiếng Anh của cô bé rất ổn.

Nhưng trong chương trình học khẩu ngữ của trẻ con, tất nhiên không dạy những từ ngữ thô tục.

Vì vậy, cô bé không hiểu Georgina đang nói gì. Đây cũng không phải khẩu hình của câu hỏi về tên, vậy bạn ấy nói gì với mình nhỉ?

Georgina vẫn đang thầm khinh bỉ. Diệp Quát Nam cũng đáp lại bằng tiếng Anh: "Xin lỗi, mình không nghe thấy được."

Cô bé chỉ vào tai mình, thấy sắc mặt Georgina càng khó nhìn hơn, thì cảm thấy khó hiểu.

Georgina tức xì khói, không ngờ từ nãy đến giờ mình toàn nói chuyện với không khí, nhìn cái tai của Diệp Quát Nam và vẻ mặt ngây thơ ấy, trong lòng càng tức nghẹn. Georgina bèn giơ hai tay kéo khóe mắt mình xuống làm mặt xấu, lúc này mới thấy xả được giận, tươi cười vui vẻ chạy đi.

Diệp Quát Nam không hiểu hành động đó có ý nghĩa gì, chỉ thấy kỳ quặc. Sao bạn ấy lại cố tình khiến đôi mắt to đẹp của mình thành như thế nhỉ?

Mẹ rất thích đôi mắt của cô bé, bảo rằng mắt cô bé sáng, đáng yêu giống như trái mơ, sau này nhất định phải bảo vệ mắt cẩn thận, tuyệt đối không được để bị cận thị.

Trực giác mách bảo Diệp Quát Nam, hình như đứa trẻ nước ngoài kia ghét mình. Nhưng rõ ràng hai người chưa từng tiếp xúc, sao cô bé lại vô cớ bị ghét thế? Ở trường mầm non, cũng có vài bạn không muốn chơi với cô bé vì cô bé nghe không rõ lời họ nói, nhưng ít nhất còn có một lý do, tuy cô bé cảm thấy buồn, nhưng có thể hiểu tại sao họ làm vậy.

Nhưng Diệp Quát Nam với cô bé vừa nãy chưa nói với nhau được mấy câu cơ mà.

Diệp Quát Nam cảm thấy hơi chán nản. Đúng lúc đó, dì nhỏ quay lại, mỉm cười dùng thủ ngữ nói: "Lớp của cháu có nhiều bạn nhỏ người nước ngoài lắm. Sau này sẽ có nhiều điều thú vị để xem đấy."

Dù vừa xảy ra chuyện kia, nhưng Diệp Quát Nam tin không phải tất cả các bạn học đều như vậy. Cô bé kìm nén cảm giác buồn bã trong lòng, mỉm cười nắm tay dì nhỏ.