Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 6.2: Phẫu thuật

Tống Đức Nhân rời phòng bệnh, giao nhiệm vụ mua đồ cho Tô Lâm, người đang trên đường đến. Bà nhìn quanh, chọn một cô y tá và tiến tới, thái độ hòa nhã hỏi: "Cô bé, trước đây, ở chỗ các cháu từng có người nhảy lầu phải không?"

Câu hỏi này khiến cô y tá trở nên cảnh giác, thái độ thẳng thắn ấy khiến Tống Đức Nhân không nhịn được cười.

"Xem ra là có. Cháu yên tâm, tôi đã ở cái tuổi này rồi, cũng không phải phóng viên đến để phỏng vấn." Bà chỉ về phía phòng bệnh: "Tôi là người nhà của bệnh nhân trong phòng kia, chỉ nghe nói trước kia ở đây từng xảy ra sự cố an toàn, nên có chút lo lắng, muốn hỏi thăm thôi."

Y tá thấy thái độ của bà cởi mở, ăn nói rõ ràng, đúng là không giống người đến gây chuyện hay đào tin tức, lúc này thái độ mới dịu đi, nhỏ giọng đáp: "Cơ sở vật chất của chúng cháu không hề có vấn đề gì cả. Vụ nhảy lầu lần đó chủ yếu là do người nhà bệnh nhân tự gây ra."

Khi cô ấy nhắc đến hai chữ "người nhà", thì vô thức nhíu màu.

"Ồ?" Tống Đức Nhân tiếp tục hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Vợ của một người đàn ông tìm đến tận đây, ném đứa con của nhân tình từ trên lầu xuống." Khi y tá nói đến đây, vẻ mặt cô ấy cũng đầy phức tạp. Làm việc trong bệnh viện, họ đã chứng kiến không ít vụ mâu thuẫn gia đình, nhưng không ngờ lại gặp chuyện nghiêm trọng như thế này.

Tống Đức Nhân ngạc nhiên, liên tưởng đến thông tin bà đã hỏi được từ Diệp Quát Nam, bèn lên tiếng hỏi: "Đứa trẻ bao nhiêu tuổi?"

"Hơn hai tuổi một chút, khi đó đang phát sốt, được đưa vào bệnh viện lúc nửa đêm, sáng hôm sau thì..." Y tá thở dài: "Thật mong những người lớn ấy có thể giải quyết vấn đề của mình trước. Một đứa trẻ hai tuổi thì hiểu gì cơ chứ? Dù có muốn trả thù, cũng đừng nên trút lên sinh mạng của một đứa trẻ."

Về vấn đề hôn nhân phức tạp, họ không có tư cách bình luận, nhưng để người ta gϊếŧ người ngay trong bệnh viện thì thật sự là một sự sỉ nhục đối với cả bệnh viện.

Tống Đức Nhân cảm thán vài câu, rồi cảm ơn y tá: "Làm phiền cháu rồi, hóa ra vụ đó là tai nạn do con người gây ra."

Y tá vội đáp: "Bác yên tâm đi, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa đâu. Sau sự việc đó, tất cả người ngoài vào thăm bệnh đều phải được ghi chép chi tiết, chúng cháu sẽ kiểm soát chặt chẽ hơn, khu vực bình thường cũng đã được tăng cường giám sát. Chúng cháu sẽ không để bất kỳ ai đe dọa đến sự an toàn của các vị."

Lời này chỉ mang tính hình thức, tuy nói là tai nạn do con người gây ra, nhưng bệnh viện cũng đã phải chịu một đòn mạnh vì sự giám sát lỏng lẻo ban đầu. Câu nói của y tá chủ yếu nhằm bảo vệ hình ảnh bệnh viện thôi.

May mắn là hiện tại, trọng tâm chú ý của Tống Đức Nhân không nằm ở đó. Sau khi cảm ơn xong, bà quay lại phòng bệnh của Diệp Quát Nam.

Lúc này tâm trạng bà hơi nặng nề.

Nếu những gì y tá nói là thật, thì đứa trẻ mà Diệp Quát Nam mô tả quả thực rất giống với đứa bé đã rơi xuống lầu.

Khoảng hai tuổi, mặc đồ bệnh nhân, đầu bị thương, trên quần áo dính đầy máu.

Người ta thường nói trẻ con có mắt âm dương, nhưng trước đây Diệp Quát Nam chưa từng gặp chuyện như vậy. Con bé là một đứa trẻ rất thông minh, nếu gặp vấn đề khó giải quyết, nhất định sẽ nói cho họ biết. Vì vậy, những hành động bất thường vào ngày khám bệnh đó chắc chắn là lúc xuất hiện vấn đề.

Khi Tống Đức Nhân quay lại phòng bệnh, bà thấy Tô Văn Lễ đang giúp Diệp Quát Nam chỉnh lại ống truyền dịch. Diệp Quát Nam đang quan sát gì đó, ánh mắt trong sáng và đơn thuần, chẳng giống như đang lo lắng về chuyện gì cả.

Nếu thực sự gặp phải việc không thể giải thích bằng lẽ thường, bà nhất định sẽ tìm mọi cách để giúp con bé giải quyết.

Tống Đức Nhân mỉm cười, tiến đến bên giường.

Diệp Quát Nam vốn nghĩ rằng bà ngoại sẽ đích thân đi mua đồ hoặc gọi điện nhờ ai đó mang đến, nhưng không ngờ thời gian bà quay về lại chẳng khớp với dự đoán, cô bé còn thắc mắc không biết bà ngoại đã đi đâu.

Nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng vấn đề gì. Cô bé đoán chắc bà ngoại lại đi hỏi chuyện bác sĩ rồi.

Chẳng mấy chốc, dì út cũng đến, mang theo món ăn mà cô bé muốn, còn kèm theo một đống đồ linh tinh, đồ ăn, đồ chơi và cả những quyển sách bài tập mới tinh còn ấm nóng.

Trong lòng Diệp Quát Nam: …

Yêu thích học tập là phải như thế này sao!

Nhưng dì út cũng đã suy nghĩ rất thấu đáo. Cô ấy nghĩ rằng bình thường Tô Lạc đã mua cho Diệp Quát Nam rất nhiều sách, Diệp Quát Nam lại còn phải chuẩn bị cho kỳ thi nhập học, trước đây học nhiều như thế, nên giờ làm thêm bài tập cũng là điều cần thiết chứ nhỉ?

Nếu Tô Lạc còn sống, chắc chắn sẽ cảm thán: Đúng là tư duy của người phàm! Con gái cô ấy mà cũng cần phải ôn bài trước ngày thi sao?

Tất nhiên, hiện tại chẳng ai nhắc đến trí thông minh của cô bé. Diệp Quát Nam cũng không phải người tự mãn, những gì cần chuẩn bị nhất định vẫn phải làm.

Nhưng Diệp Quát Nam cũng không hiểu, kỳ thi nhập học tiểu học có nghiêm trọng đến mức này không, khiến cả nhà phải chuẩn bị nhiều thứ cho cô bé như thế

Thực ra cô bé không biết, việc để cô bé phát huy tối đa trí thông minh là một trong những mong ước lớn nhất của Tô Lạc khi còn sống. Chỉ có như vậy, người khác mới không coi thường cô bé chỉ vì cô bé là một đứa trẻ bị điếc.

Hiện tại họ có thể làm chỗ dựa cho cô bé, nhưng sẽ có một ngày, cô bé phải tự mình đối mặt với mọi thứ. Khi không thể đảm bảo đến lúc nào Diệp Quát Nam mới hồi phục hoàn toàn, họ muốn cô bé trở nên đủ mạnh mẽ.

Tô Lâm mang tất cả những điều ấy trong lòng, ánh mắt nhìn đống sách bài tập càng thêm yêu thương.

Diệp Quát Nam bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Thời gian nằm viện trôi qua rất nhanh,, tất nhiên, với đống bài tập làm bạn, thì lại càng nhanh hơn. =)

Một tháng sau khi phẫu thuật, Diệp Quát Nam luôn mong chờ ngày đươc đeo bộ xử lý âm thanh, thậm chí đến cả việc không thể gội đầu tắm rửa sạch sẽ – việc khiến người ta phát điên – cô bé cũng gạt qua một bên, chỉ mong ngày ấy đến nhanh hơn.

Trong thời gian đó, cô bé đã tham gia kỳ thi nhập học. Thực ra kỳ thi này không giống như kỳ thi chuyển cấp quyết định vận mệnh, mà là kỳ thi đánh giá tố chất cơ bản của học sinh, thậm chí còn có phần trình diễn tài năng.

Vì vấn đề tai và sở thích cá nhân, hồi nhỏ, Diệp Quát Nam chưa từng tiếp xúc với nhạc cụ hay tham gia các lớp năng khiếu liên quan đến âm nhạc. Nhưng những đứa trẻ khác lại thường học những thứ ấy, đứa nào cũng trình diễn các kỹ năng phong phú, khiến cô bé không khỏi thầm ngưỡng mộ.

Bởi ngoài việc đạt điểm tối đa trong bài thi, hình như cô bé chẳng có gì đáng để mang ra thể hiện.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô bé biết lái một thiết bị không người lái hình cú mèo. Cái này có tính là tài năng không?

Tất nhiên là không rồi. Cô bé hơi thất vọng, quyết tâm sau khi tai hồi phục sẽ học những thứ này.

Tô Lâm nhanh chóng liên lạc với hiệu trưởng, tuy Diệp Quát Nam bị điếc hoàn toàn, nhưng thành tích xuất sắc, cộng thêm sự đảm bảo từ Tô Lâm rằng họ sẽ giám sát việc học của cô bé, yêu cầu duy nhất là giáo viên không đặt câu hỏi quá dài trên lớp, nên mọi chuyện được giải quyết rất suôn sẻ.

Trong một tháng vừa qua, không hiểu vì lý do gì, Diệp Quát Nam cũng không còn gặp phải những hiện tượng huyền bí kỳ lạ nữa. Điều này khiến tâm trạng vốn đã vui vẻ của cô bé càng thêm hân hoan.

Đến ngày đeo bộ xử lý âm thanh, Diệp Quát Nam vẫn rất phấn khởi, ngoan ngoãn chờ bác sĩ tiến hành các thao tác.

Chờ đợi rất lâu, cô bé thấy bác sĩ đứng trước mặt mình nói gì đó. Ban đầu, bác sĩ cười, nhưng sau đó, nét mặt dần trở nên nghiêm trọng.

Cô bé nhìn thấy dì nhỏ đang lo lắng nói chuyện với bác sĩ, thấy bà ngoại đỡ lấy cô bé, không ngừng hỏi han, thấy biểu cảm của ông ngoại nghiêm nghị không khác gì bác sĩ.

Diệp Quát Nam sững người. Lắp máy... xong rồi sao?

Nhưng tại sao...

Cô bé không nghe thấy gì cả?

Lời tác giả:

Hiện giờ có lẽ tai vẫn chưa thể hồi phục được.

Các bạn độc giả để lại bình luận và lưu truyện để mình có thêm động lực nhé~