Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 6.1: Phẫu thuật

Diệp Quát Nam vẫn đang vui mừng vì kỹ năng giao tiếp của mình có tiến bộ, nhưng lại nhận ra một điều: khi việc giao tiếp gặp khó khăn, sử dụng điện thoại hay máy tính quả thật tiện lợi hơn nhiều.

Nhưng để người lớn đồng ý, chắc cô bé lại phải hứa hẹn một vài chuyện.

Sau khi hoàn tất thủ tục nhập viện, Diệp Quát Nam tiếp tục làm thêm nhiều kiểm tra trước phẫu thuật, cuối cùng lịch phẫu thuật cấy ghép được ấn định vào sáng hai ngày sau.

Cô bé ở lại bệnh viện hai ngày, ca phẫu thuật vào ngày thứ ba cũng diễn ra thuận lợi. Khi mở mắt ra, Diệp Quát Nam nhìn thấy ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện, và cảm nhận được luồng gió điều hòa thổi qua nửa bên đầu đã bị cạo sạch tóc.

Trước đó, dì nhỏ đã nói rằng phải cạo tóc để phẫu thuật, nhưng không sao, dì sẽ mua cho cô bé những chiếc mũ thật đẹp và đáng yêu. Từ giờ đến lúc nhập học vẫn còn một khoảng thời gian, khi đó tóc cô bé sẽ mọc dài thêm nhiều.

Bên cạnh, hình như bác sĩ đang nói chuyện gì đó với ông bà ngoại, nhưng hiện tại cô bé chưa thể nghe được, phải đợi lắp bộ xử lý âm thanh, mới có thể nghe thấy.

Diệp Quát Nam rất mong chờ ngày đó. Cô bé không muốn mãi mãi chỉ xem tivi tắt tiếng, cũng không muốn phải đoán người khác đang nói gì.

Cô bé quay đầu về phía không phẫu thuật, nhìn thấy chiếc giường bên cạnh, trông không giống giường bệnh, chắc là giường dành cho người nhà.

Nhưng điều đặc biệt là, trên giường có một đứa trẻ ngồi, chính là đứa trẻ mà ngày đó, lần đầu tiên cô bé đυ.ng phải ma.

Không biết vì tai quá đâu, đầu quá choáng, hay do từng trải qua chuyện đáng sợ hơn, cô bé không có cảm giác đặc biệt kinh ngạc. Cậu ta nhìn cô bé cười, nụ cười rất dễ thương như lần trước.

Ngoài khuôn mặt nhợt nhạt, quần áo có vết máu, trên người cậu bé không có bất kỳ dấu hiệu nào giống một hồn ma.

Diệp Quát Nam cảm thấy khác với lần ở nhà tang lễ. Đứa trẻ này không có ý đuổi theo hay hại cô bé. Có lẽ cậu ta chỉ đơn giản xuất hiện ở đây, thậm chí còn không giống ma trên tivi, vì cậu ta có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời.

Khi cô bé vừa nghĩ vậy, phát hiện cơ thể đứa trẻ bỗng trở nên trong suốt. Trên gương mặt và cơ thể cậu ta xuất hiện từng vết nứt, giống như một con búp bê thủy tinh sắp vỡ tan.

Sao trước giờ, cô bé không phát hiện mình là một kẻ miệng quạ vậy!

Diệp Quát Nam mở to mắt nhìn, thấy vẻ mặt cậu bé cũng ngơ ngác, không biết nên làm gì.

Cũng chẳng cần đợi cô bé làm gì, cơ thể đứa trẻ vỡ thành từng mảnh, rồi biến mất.

Giống như lần trước, Diệp Quát Nam lại cảm nhận được có chỗ nào đó khác lạ.

Cô bé vẫn còn thấy hơi chóng mặt, không muốn nghĩ gì nữa, liền quay lại nghiên cứu cấu tạo của ống truyền dịch.

Đợi đến khi bác sĩ rời đi, cuối cùng cũng có người phát hiện cô bé đã tỉnh. Ông ngoại tiến lại gần giường bệnh, dùng thủ ngữ hỏi: "Nam Nam, có chỗ nào thấy khó chịu không?"

Khó chịu thì có, nhưng vẫn chịu được, vì vậy Diệp Quát Nam lắc đầu.

Bà ngoại giúp cô bé chỉnh lại chăn, hỏi một tràng dài: "Có muốn ăn gì không? Cháu muốn ăn gì, bà ngoại cũng sẽ mua cho."

Diệp Quát Nam tin câu này của bà. Khi nhỏ hơn hiện tại, cô bé không hiểu chuyện. Lúc ấy, các bạn ở trường mẫu giáo thích nhất là việc chia sẻ đồ chơi của mình. Tuy cô bé không thích búp bê và mô hình máy bay, nhưng vẫn phải tìm ra thứ gì đó để đối phó với khoảng thời gian trao đổi đồ chơi tưởng chừng như vô nghĩa này. Vậy nên cô bé đã nói với bà ngoại là mình muốn một chiếc máy bay giống như búp bê.

Kết quả, cô bé nhận được một thiết bị không người lái hình con cú mèo.

Trong buổi chia sẻ đồ chơi, cô bé là đứa nổi bật nhất lớp.

Sau đó, mẹ nghiêm túc dạy dỗ cô bé một trận. Từ đó về sau, Diệp Quát Nam không dám tùy tiện đòi gì từ bà ngoại nữa.

"Cháo rau, tiểu long bao." Cô bé đưa ra yêu cầu mộc mạc mà đơn giản.

Bà ngoại mỉm cười ân cần: "Cháu nghỉ ngơi đi, bà ngoại đi mua cho."

Diệp Quát Nam gật đầu.