Nếu Phim Kinh Dị Bị Tắt Tiếng

Chương 5.2: Người bạn mới

Cô bé quan sát đối phương một chút theo thói quen, không ngờ đối phương cũng quan sát cô bé.

Diệp Quát Nam nở một nụ cười thân thiện, đối phương cũng thân thiện đáp lại bằng một nụ cười. Dù sắc mặt không tốt lắm, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp của cậu ấy lại tràn đầy ánh sáng lấp lánh.

Cô bé thể hiện thiện chí của mình, định quay lại tiếp tục suy nghĩ chuyện vừa rồi.

Nhưng đối phương lại đột nhiên lên tiếng hỏi: "Cậu cũng bị bệnh à?"

Diệp Quát Nam chưa kịp hiểu cậu ấy đang hỏi gì, lịch sự trả lời: "Mình không nghe được, không thể nói chuyện với cậu."

Cậu bé hơi ngẩn người, không ngờ gặp trường hợp như vậy.

Đầu tiên, cậu tiếc nuối nói: "Vậy thì thật đáng tiếc." Sau đó, cậu lại nhanh chóng mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Diệp Quát Nam, thả chậm tốc độ nói từng chữ một: "Cậu tên là gì?"

Diệp Quát Nam đã nghiên cứu rất kỹ câu này, hơn nữa lần này cô bé tập trung hơn vừa nãy, nên nhanh chóng hiểu được.

"Diệp Quát Nam. Diệp trong lá cây (diệp tử), Nam trong Nam Bắc." Diệp Quát Nam giải thích ngắn gọn ý nghĩ của từng chữ, nhưng lại không biết làm sao để giải thích chữ "Quát". Cô bé chỉ biết cách viết, còn nghĩa của chữ này trong tên của mình thì không hiểu rõ.

"Quát thì… không phải là Qua (dưa) trong dưa hấu đâu."

*Quát và Qua đều phát âm là gua

Cô bé suy nghĩ rồi dùng ngón tay viết vài nét chữ lên chỗ trống trên ghế để minh họa, viết xong, ngẩng đầu lên thì phát hiện vẻ mặt đối phương đầy hoang mang.

"Là chữ nào vậy?" Cậu bé chậm rãi hỏi, bối rối mỉm cười.

"Quát." Diệp Quát Nam vô thức lặp lại.

Cậu bé lại hơi nghiêng đầu, như thể trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.

"Quát." Cô bé lặp lại lần nữa.

Cậu cúi đầu, biểu cảm có chút kỳ quặc.

Diệp Quát Nam ngẫm nghĩ một lát, thấy cũng phải, chữ này vốn không nằm trong sách giáo khoa tiểu học, bình thường cũng chẳng có chỗ dùng, viết ra chưa chắc cậu ấy đã nhận ra.

"Bộ ‘Mộc’ (木) thêm chữ ‘Thiệt’ (舌) trong từ lưỡi (舌头) chính là chữ Quát (栝). Thôi, cậu nhớ nhầm thành chữ ‘Qua’ trong dưa hấu (tây qua) cũng không sao, dù gì mình cũng chẳng nghe được." Diệp Quát Nam chống tay lên ghế, đung đưa chân qua lại.

Cậu bé lắc đầu: "Nhưng cậu có thể nhìn thấy."

Cậu nói rất hợp lý, nhưng cô bé không hiểu cậu đang nói gì.

Không biết phải giải thích tiếp ra sao, cô bé đành hỏi: "Thế cậu tên là gì?"

Nụ cười của cậu bé lập tức biến mất, trông có vẻ bối rối.

Bố mẹ đặt những cái tên có quá nhiều nét sẽ luôn gây khó khăn cho bọn trẻ khi kết bạn hay trong các bài kiểm tra thực tế.

Nhìn ánh mắt tò mò của Diệp Quát Nam, cậu suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không biết nói thế nào để cậu hiểu."

Cô bé nhìn biểu cảm của cậu là hiểu, bèn gật đầu tỏ vẻ thông cảm.

Dù vậy, một việc hỏi tên nho nhỏ mà cũng gặp khó khắn khiến cô bé hơi thất vọng. Vì không nghe được nên cô bé đã rất buồn, biết bản thân còn không có cả văn hóa, lại càng buồn hơn.

Cô bé quyết tâm sau này sẽ học thêm ngữ văn, trở thành một học sinh giỏi biết nhiều chữ.

"Nhưng mình có cái này." Cậu bé lấy từ trong ba lô ra một chiếc máy tính bảng, cười vô cùng vui vẻ.

Diệp Quát Nam: ???

Cậu có thứ tiện lợi như thế này, tại sao không lấy ra sớm!

Cô bé hơi buồn bực, nhưng nhìn nụ cười chân thành của cậu, cô bé cảm thấy có lẽ mình nghĩ nhiều quá, cũng không tiện lên tiếng.

Cậu mở máy tính bảng, lấy bút viết tên mình lên màn hình rồi đưa cho cô bé xem.

Bạch Huyễn Cảnh.

Mỗi chữ còn được chú thích thêm phiên âm.

Diệp Quát Nam đọc xong, gật đầu. Quả nhiên là một cái tên khó đọc đúng như cô bé đoán.

Tiếp đó, cậu đưa bút cho cô bé.

Hiểu ý, cô bé viết tên mình lên, bắt chước cách của cậu, cũng thêm phiên âm cho từng chữ.

Việc trao đổi tên thế này, vừa lịch sự, vừa chứng minh rằng cô bé biết đọc phiên âm, không cần cậu phải giải thích cách phát âm.

Viết xong, cô bé trả lại máy tính bảng cho cậu.

Cậu nghiêm túc nhìn đi nhìn lại, rồi học theo viết lại tên cô bé. Sau đó, cậu viết thêm một câu khác, giơ máy tính bảng lên để cô bé đọc.

Diệp Quát Nam nhìn màn hình, câu đó là: "Tên của cậu rất đáng yêu."

Được khen tên, Diệp Quát Nam cảm thấy rất vui. Trước đây, cô bé luôn nghĩ tên mình nghe hơi kỳ quặc, giống như tùy tiện đặt tên bằng cách đảo ngược từ "Nam Qua Diệp” (lá bí ngô), không nghiêm túc chút nào.

Dù Bạch Huyễn Cảnh khen vì lịch sự hay thật lòng cảm thấy như vậy, cô bé đều cảm thấy rất vui.

"Cảm ơn, tên của cậu cũng đẹp như cậu vậy." Không hiểu sao, ngay cả bọn trẻ cũng không tránh khỏi màn khen ngợi lẫn nhau.

Bạch Huyễn Cảnh nghe xong, cong mắt cười, rồi viết ba chữ.

"Mình biết mà."

Diệp Quát Nam: …

Cô bé cho rằng bản thân cảm thấy mình rất thông minh đã là khá tự tin rồi, không ngờ lại gặp một đứa trẻ còn tự phụ hơn cả cô bé.

Bạch Huyễn Cảnh viết xong, trong lòng cảm thấy thú vị, định tiếp tục dùng cách này trò chuyện với cô bé. Nhưng trợ lý của Tô Lâm đột nhiên đi đến, nhẹ nhàng nắm tay Diệp Quát Nam, ra hiệu rằng đã đến lúc phải đi.

Cô bé ngoan ngoãn đứng lên, vừa đi vừa ngoái đầu lại vẫy tay chào tạm biệt cậu bé: "Tạm biệt nhé."

Dù trong lòng cô bé cảm thấy việc tạm biệt trong bệnh viện có gì đó hơi sai sai.

Cậu bé nhìn Diệp Quát Nam, vẫn nở nụ cười rạng rỡ, cũng vẫy tay chào: "Tạm biệt."

Nói xong, nhìn bóng lưng Diệp Quát Nam dần khuất, nụ cười rạng rỡ trên mặt cậu ta từ từ biến mất.

Chẳng bao lâu sau, một cô bé mặt mũi hốc hác, đeo khẩu trang, vừa ho vừa xách thuốc đi đến bên cạnh Bạch Huyễn Cảnh, giọng nói nhẹ nhàng, nghe rất dịu dàng.

"Xin hỏi ngài đến đây làm gì?"

Câu nói thốt ra không quá thân thiện.

Bạch Huyễn Cảnh sắp xếp mọi thứ gọn gàng, đứng dậy nhận lấy thuốc từ tay cô bé, bình tĩnh nói: "Âm Âm, nếu em muốn được người lớn tin tưởng, không thể chỉ dựa vào việc diễn kịch."

Bạch Dao Âm nghe vậy, ngay lập tức ngầm hiểu ý, dịu dàng ngoan ngoãn đáp lại: "Anh trai là tuyệt nhất, còn đi cùng em đến bệnh viện khám bệnh, dù chẳng giúp được gì nhiều, nhưng vẫn là người anh trai tốt nhất trên thế giới!"

Lời tác giả:

Hai nhân vật mới, đều rất vô hại (đối với nhân vật chính). Hồi nhỏ sẽ không tiếp xúc nhiều, chủ yếu là khi trưởng thành mới bắt đầu.

Diệp Quát (đọc giống Qua) Nam, Bạch Huyễn (đọc giống Hủ) Cảnh.

Chương sau tiếp tục gặp ma, mong mọi người để lại bình luận và ấn lưu truyện nhé~