Sau khi châm kim xong, theo thông thường phải đợi khoảng nửa giờ, Chu Vân đỡ hắn nằm sấp xuống, cầm chăn mỏng đắp cho hắn, ở bên cạnh thuận tay cầm một quyển sách xem.
Quan Viễn Phong nhìn Chu Vân ngồi trên ghế mây cúi đầu đọc sách, tư thế nhàn nhã, vẻ mặt lại chuyên chú, thuận miệng hỏi: "Đọc sách gì vậy?"
Chu Vân cầm sách lên cho hắn xem trang bìa màu xám chì: " 《Ngôn Từ》của Jean-Paul Sartre."
Bìa sách nghiêm chỉnh nghiêm túc như vậy, giống như là những sách học thuật đứng đắn kia, Quan Viễn Phong hỏi Chu Vân: "Hay không? Xem cái tên này không giống tiểu thuyết."
Chu Vân nói: "Ừm, tự truyện. Tôi thích sự tự bạch tỉ mỉ tinh tế như lời nói mê của ông ấy, bản thân ông ấy cũng nói viết sách là vì "Giải thích sự điên cuồng của tôi, nguyên nhân gây ra bệnh thần kinh của tôi"."
Quan Viễn Phong: "..." Nghe có vẻ rất điên cuồng: "Ông ấy rất nổi tiếng?"
Chu Vân nói: "Ừm... một nhà triết học rất nổi tiếng, có một câu, anh hẳn là từng nghe qua "Người khác tức là địa ngục", chính là lời thoại xuất phát từ vở kịch mà ông ấy viết, vô cùng nổi tiếng."
Quan Viễn Phong thật đúng là đã từng nghe qua câu nói này: "Đúng là từng nghe."
Chu Vân như có hứng thú nói chuyện, có chút hăng hái: "Thật ra tương phản với "người khác tức là địa ngục", còn có một câu, chính là trong quyển sách này: "Trên hòn đảo giữa không trung của tôi, tôi là người đứng đầu, không ai sánh bằng.""
Anh rất nhanh nhẹn mà thuần thục lật đến chương thứ năm, tiếp tục đọc: "Nhưng một khi bị đặt vào đám người tầm thường, tôi liền xuống dốc không phanh, rớt xuống vị trí cuối cùng."
Quan Viễn Phong: "..." Hắn nhìn hàng mi dài của Chu Vân, ánh mắt rạng rỡ động lòng người, chuyên chú nhìn chằm chằm quyển sách kia, đúng là hết sức thích quyển sách này, rất có đồng cảm.
Hắn nhớ tới trước đó vài ngày xem phim, Chu Vân bỗng nhiên nói ra những lời khó hiểu tối nghĩa kia, anh thật sự là người đàn ông rất có khí chất nghệ sĩ.
Chu Vân dường như còn rất kiên nhẫn giải thích với hắn: "Khi con người chỉ có bản thân, sẽ mạnh mẽ vô tận, nhưng một khi giao tiếp kết nối với người khác, giá trị của bản thân dường như bị người khác đánh giá. Một khi để ý đến ý kiến của người khác, khao khát sự công nhận của người khác, người khác liền biến thành nhà tù giam cầm bản thân, bởi vậy người khác chính là địa ngục."
Quan Viễn Phong là người theo chủ nghĩa vị tha, hẳn là rất khó tiếp nhận loại tư tưởng này của mình, nhưng Chu Vân rất sẵn lòng nghiên cứu thảo luận ý nghĩ của mình với hắn.
Quan Viễn Phong lại cảm thấy xấu hổ, rất khó tiếp tục nói về chủ đề tối nghĩa giống như triết học này, dù sao nếu tiếp tục tán gẫu nữa thì mình rất giống học đòi văn vẻ cưỡng ép tìm chủ đề, đành phải đáp lại ngoài miệng.
Có lẽ là do thật sự mệt mỏi, hắn cảm thấy mơ màng buồn ngủ.
Trong mơ còn cảm giác được Chu Vân rút kim cho mình, ôm mình trở mình, hắn muốn mở to mắt tự xoay người, nhưng mí mắt nặng trĩu, cơn buồn ngủ bao phủ lấy hắn.
Mà sau khi châm kim, trong lòng chỉ cảm thấy an bình và vui vẻ, những phiền não rối loạn trong lòng tựa hồ cũng vứt ra sau đầu, chỉ có ý niệm cố chấp muốn ngủ chiếm đầy tâm trí, rất nhanh lại ngủ thϊếp đi.
Chờ đến khi tỉnh lại, trời đã tối, bên cửa sổ chỉ thấy núi xa phủ một tầng ánh vàng, hắn nhìn một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nhớ tới đây là phòng của Chu Vân.
Căn phòng của hắn ở phía tây, vừa lạnh vừa ẩm, ánh sáng rất kém, phòng ngủ chính này lại cảnh sắc đẹp, thông gió rộng rãi, bất cứ lúc nào nhìn ra bên ngoài cũng thấy núi xanh cây xanh như tranh vẽ.
Hắn ngồi dậy cảm giác trên người hẳn là đổ mồ hôi, cả người thoải mái hơn nhiều, y thuật của Chu Vân thật sự rất giỏi.
Hắn nhìn chân giả, không miễn cưỡng tự lắp vào, chỉ mặc quần đùi rộng ngồi lên, điều khiển xe lăn ra khỏi phòng, Sao Chổi ghé vào cạnh cửa lập tức đi theo bên cạnh hắn.
Trong phòng không thấy Chu Vân, lúc này chắc là lại lên sân thượng chăm sóc vườn rau và vườn thuốc của anh.
Trên bàn bày một chén cháo đậu xanh rong biển, hiển nhiên là để dành cho hắn. Hắn vừa mới sốt xong, xác thực hợp khẩu vị, hắn ăn vài miếng liền hết, thuận tay rửa bát, sau đó điều khiển xe lăn lên sân thượng.
Cái nóng ban ngày trên sân thượng vẫn chưa tan, nhưng đã mát mẻ hơn rất nhiều, gà, vịt, ngỗng không chịu ngồi yên đều đã ra khỏi l*иg, bới đất tìm sâu ăn ở trong vườn rau.
Hắn nhìn hồ cá bên cạnh, cá chình điện bên trong chậm rãi bơi qua bơi lại, đối với việc làm một hồ cá lớn như vậy chỉ nuôi mỗi cá chình điện, hắn vẫn luôn cảm thấy rất không giống phong cách của Chu Vân.
Trong hai hồ cá hoa sen còn lại, đáng thương thay là mấy chục con cá khác, chen chúc nhau nhảy lên nhảy xuống, hắn tận mắt nhìn thấy Chu Vân vớt cá từ bên trong lên ăn. Nhưng bên cạnh đó, trong một hồ cá hình chữ nhật vừa sâu vừa lớn, chỉ có một con cá chình điện thoải mái bơi lội, còn có hòn non bộ và cây dong.
Chu Vân không ở sân thượng bên này, chắc là lại sang nhà hàng mái vòm bên cạnh chăm sóc vườn thuốc bảo bối của anh.
Mấy ngày nay hắn tận mắt nhìn những mầm thuốc kia nảy mầm cho đến khi lớn lên khỏe mạnh như bây giờ, trong lòng không khỏi thán phục. Mà trong nhà hàng lại có rất nhiều thiết bị, điều này khiến Chu Vân xem như bảo bối, mỗi ngày đều ở trong vườn thuốc cải tạo từ nhà hàng mái vòm rất lâu.
Hắn cũng không muốn đi quấy rầy Chu Vân, lúc Chu Vân làm việc đều rất tập trung, hắn qua đó ngược lại thành ra quấy rầy.
Hắn cầm một túi thức ăn cho cá bên cạnh bể cá, rắc một ít vào, nhìn đám cá tranh nhau chen lấn đến giành thức ăn, bỗng nhiên thấy mặt nước bể cá bị bóng đen bao phủ, tiếng gió rít gào, Sao Chổi bên cạnh hắn bỗng nhiên cảnh giác sủa loạn lên.
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy trên bầu trời có một con chim ưng khổng lồ đang bay lượn, nó cực kỳ to lớn, sải cánh rất rộng, có móng vuốt sắc nhọn và chiếc mỏ quặp, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm đàn gà trên sân thượng.
Tim Quan Viễn Phong đập thình thịch, bản năng chiến đấu khiến hắn nhanh chóng điều khiển xe lăn đến gác mái bên cạnh lấy cung tên.
Vừa lúc nhìn thấy con chim ưng bên ngoài lao thẳng xuống từ trên trời cao, nhắm thẳng vào con gà trống đang bới đất trong vườn rau.
Hàng rào xung điện cao thế trên sân thượng chặn nó lại một chút, nhưng với con chim ưng to lớn như vậy, dòng điện hoàn toàn không có tác dụng. Sức mạnh gia tốc kinh người dễ dàng phá vỡ hàng rào, con chim ưng nhanh chóng đáp xuống sân thượng.
Đàn gà hoảng sợ chạy tán loạn, nhưng móng vuốt sắc bén của con chim ưng đã tóm gọn một con gà.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Sao Chổi lao lên cắn một cái vào chân con chim ưng.
Sao Chổi là chó nghiệp vụ được huấn luyện bài bản, hình thể cũng khá lớn, nhất thời giằng co với con chim ưng trên sân thượng.
Móng vuốt của chim ưng giống như lưỡi dao sắc bén, một nhát cào đã tạo ra trên người Sao Chổi mấy vết thương sâu hoắm, nhìn thấy cả xương.
Quan Viễn Phong đứng ở cửa giương cung, cơ bắp trên cánh tay gồ lên, nheo mắt ngắm, nhắm thẳng vào tim con chim ưng, không chút do dự bắn ra một mũi tên.
Mũi tên bay vun vυ't, xuyên thẳng qua người con chim ưng, con chim ưng bị thương kêu lên một tiếng chói tai, đột nhiên bay lên, vậy mà lại mang theo cả mũi tên bay lên trời!
Đây là lần đầu tiên Quan Viễn Phong nhìn thấy con chim ưng bị trúng tên mà vẫn có thể bay lên như vậy. Nó bay lên không trung, tức giận vỗ cánh kêu gào.
Quan Viễn Phong tiếp tục đặt một mũi tên lên cung, nhắm thẳng vào con chim ưng, lập tức bắn ra!
Đôi cánh chim ưng vỗ mạnh, vậy mà lại có một luồng gió mạnh từ bên dưới đôi cánh cứng như thép thổi tới, cuộn lấy mũi tên bắn ngược trở về!
Gió mạnh ập tới, giống như dao cắt vào da thịt, máu bắn tung tóe, đau đến mức tê dại.
Quan Viễn Phong trở tay không kịp, suýt chút nữa thì không cầm chắc được cây cung, chỉ theo bản năng lùi người né tránh, lại thấy Sao Chổi chạy đến trước mặt che cho hắn, mũi tên xuyên qua người Sao Chổi!
Mắt hắn như muốn nứt ra, bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh có vô số mũi băng sắc bén xuyên qua người và cánh con chim ưng, máu tươi bắn tung tóe, trên người con chim ưng xuất hiện thêm mấy cái lỗ máu.
Con chim ưng bị thương nặng, kêu lên một tiếng thảm thiết, vẫn muốn lao xuống tấn công Quan Viễn Phong, một bóng người từ bên cạnh bước đến, chắn trước mặt Quan Viễn Phong, vung đao chém xuống, một cánh chim đã bị chém đứt!
Quan Viễn Phong ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Vân trong tay còn đang cầm liềm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm con chim ưng đã mất đi cân bằng, nặng nề rơi xuống sân thượng, đau đớn vỗ cánh, vẻ mặt lạnh lùng kia hoàn toàn khác với vẻ ôn hòa bình tĩnh trước đó.
Con chim ưng sắp chết há miệng kêu lên những tiếng thảm thiết, trên mặt đất sân thượng vậy mà lại xuất hiện mấy luồng gió xoáy nhỏ, thổi cho những chậu hoa xung quanh rung lên bần bật, cây giống vừa mới trồng bị cuốn lên không trung, nghiền nát.
Chu Vân lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, đưa tay ra, một dòng nước tuôn ra từ trong lòng bàn tay anh, giống như có sinh mạng mà cuồn cuộn lao về phía con chim ưng, trong nháy mắt ngưng tụ thành một khối băng cực lớn, con chim ưng bị đóng băng bên trong, không nhúc nhích, tất cả những cơn lốc xoáy nhỏ đều biến mất, chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.
Khối băng cực lớn nằm trên sân thượng, Quan Viễn Phong vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ khối băng, nhưng con chim ưng hùng mạnh kia đã bị đóng băng bên trong, xuyên qua lớp băng trong suốt vẫn có thể nhìn thấy bộ lông màu nâu vàng và móng vuốt sắc bén như dao.
Quan Viễn Phong nhìn cảnh tượng trước mắt giống như trong phim phép thuật, hồi lâu không nói nên lời, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:
Dị năng lại mạnh như vậy sao?
Hắn nhìn chằm chằm Chu Vân, anh đang đứng nhìn chằm chằm con chim ưng trong khối băng, hơi nheo mắt lại, tay trái vẫn cầm dao, tay phải vừa mới thi triển dị năng mạnh mẽ buông thõng, ngón tay thon dài, khuôn mặt lạnh lùng như ngọc.
Phía sau anh, là bầu trời cao rộng và những đám mây bồng bềnh, anh giống như một vị vua đang thị sát chiến trường, dáng người cao ngất, oai phong lẫm liệt.
"Trên hòn đảo giữa không trung của tôi, tôi là số 1, không ai sánh bằng."