[Tận Thế] Sau Khi Sống Lại, Tôi Chỉ Muốn Ở Ẩn Để Xây Căn Cứ

Quyển 1 - Chương 24: Ốc Đảo Đơn Độc

Đêm đó Chu Vân bị Sao Chổi đánh thức, Sao Chổi kêu ư ử cắn ống tay áo anh trong đêm tối, vô cùng sốt ruột.

Anh đứng dậy đi theo Sao Chổi xuyên qua sân thượng đến phòng Quan Viễn Phong, trong phòng rất ngột ngạt, Chu Vân muốn bật đèn, lại phát hiện bên Quan Viễn Phong đã bị cắt điện, khó trách điều hòa cũng đã ngừng hoạt động.

Sau khi dị năng thức tỉnh, thị lực và năng lực nhìn ban đêm của anh đều mạnh hơn trước rất nhiều, cho dù không có đèn, anh cũng có thể nhìn thấy Quan Viễn Phong nằm bất động trên giường, anh đi tới, sờ lên trán của hắn, nóng hổi.

Anh muốn cho Quan Viễn Phong uống chút nước, lại phát hiện nước cũng bị cắt, trong phích nước nóng không có một giọt nào.

Sau khi mất điện, máy bơm nước cũng ngừng hoạt động, tòa nhà cao tầng như vậy tự nhiên cũng bị cắt nước.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, đèn đường cũng không sáng.

Hơn một tháng sau tận thế, cuối cùng các thiết bị phát điện dự phòng cũng đã đến giới hạn, hoàn toàn bị cắt điện.

Bên phía anh đã sớm cải tạo mạch điện, chuyển sang sử dụng năng lượng mặt trời và máy phát điện gió, bởi vậy không phát hiện ra bị cắt điện.

Thời gian cung cấp điện kiên trì lâu hơn Chu Vân tưởng tượng một chút, kiếp trước lúc bọn họ rời khỏi khu dân cư còn chưa cúp điện, nhưng ở trong mùa hè nóng bức cũng đã rất khó chịu đựng.

Đại khái là trước đó còn có quân đội bảo vệ duy trì điện lực, radio các cơ sở hạ tầng vận chuyển cơ bản, nhưng theo phi thuyền rời khỏi hành tinh xanh đến Sao Hỏa, trật tự rốt cục khó có thể duy trì tiếp.

Rốt cuộc là bị cắt điện lúc nào? Quan Viễn Phong cũng không nói, có lẽ là cơ thể khó chịu lại không có tín hiệu điện thoại nên khó có thể xin giúp đỡ.

May mắn còn có Sao Chổi. Chu Vân nhìn thấy chân giả Quan Viễn Phong đặt bên giường, trong lòng thở dài.

Quan Viễn Phong quá hờ hững và coi nhẹ nhu cầu của bản thân.

Anh đưa bàn tay ra, trong lòng bàn tay ngưng kết ra một viên băng mỏng, một tiêu chí quan trọng mà hệ Thủy phải thăng lên cấp 3 chính là có thể đông nước thành băng, có được sức chiến đấu công kích.

Không ngờ thăng cấp lại đơn giản mà thuận lý thành chương như vậy.

Chu Vân nâng viên băng lên nhìn vài lần, đưa nó vào trong miệng Quan Viễn Phong, nhưng Quan Viễn Phong chỉ giật giật, chưa tỉnh lại.

Chu Vân cõng Quan Viễn Phong nóng hổi lên. Quan Viễn Phong liệt nửa người từ đùi, trọng lượng cơ thể rất nhẹ, mà sau khi anh có dị năng, tố chất cơ thể tốt hơn so với người bình thường rất nhiều, cõng lên cũng không khó khăn.

Từ sân thượng xuyên qua, bầu trời đầy sao, bóng đêm như nước, nhưng nhiệt độ không khí lại không giảm xuống, vẫn là ấm áp.

Thời tiết nóng bức như vậy rất nhanh đã khiến cây trồng mất đi sự chăm sóc nhanh chóng chết đi, nguy cơ lương thực sinh tồn trước nay chưa từng có của ngày tận thế, nhân loại trên hành tinh xanh nhanh chóng giảm bớt.

Mãi đến khi nhân loại phát hiện ra dị năng, hơn nữa thông qua hấp thu tinh hạch có thể thăng cấp dị năng, chống cự xác sống.

Nhân loại đã có lối thoát mới.

Người có dị năng hệ Thủy chế tạo nguồn nước sạch sẽ, những người có dị năng hệ chiến đấu như hệ Hỏa, hệ Lôi...dễ dàng tiêu diệt xác sống, hệ Thổ tạo thành đài cao và tường cao căn cứ, người có dị năng liên hợp lại, dần dần hình thành một căn cứ.

Mà người bình thường có các loại kỹ năng chuyên nghiệp như y học, nông học…cũng được triệu tập lại, nghiên cứu xung quanh dị năng, xác sống, thực vật và động vật biến dị.

Có người hết lòng lo lắng sinh tồn, có người vì quyền lực mưu cầu, có số ít người vô tư cống hiến vì tương lai nhân loại.

Hơi thở nóng rực của Quan Viễn Phong phả vào cổ anh, anh nhớ tới kiếp trước nhìn thấy thi thể cao lớn của hắn tuấn ngâm trong dịch chống phân hủy, tứ chi đều đủ nhưng không có hơi thở.

Hắn vì nhân loại trả giá hết thảy, nhưng không có đạt được vinh quang cùng tôn trọng nên có.

Lúc này hắn còn sống chính là tốt nhất, anh cần mau chóng kích hoạt dị năng cho hắn, cũng nghĩ cách mọc lại chi đã gãy.

Người này đã không còn ý chí sống, có một số người một khi không cần, thì sẽ dễ dàng từ bỏ chính mình.

Kiếp trước anh yếu ớt không có tài cán gì, Quan Viễn Phong vì bảo vệ anh, đại khái đã liên hệ với đồng đội của mình, sau đó cùng nhau hộ tống đến căn cứ gần nhất, sau đó anh liền ký thỏa thuận tự nguyện tham gia thí nghiệm.

Anh không ngờ kiếp này anh đã chuẩn bị xong tất cả, nhưng lại khiến hắn mất đi ý chí sinh tồn.

Hắn sẽ vì một người hàng xóm xa lạ vốn không quen biết như anh mà chiến đấu đến giây phút cuối cùng, liên hệ đồng đội, lại thờ ơ đối với sự an nguy của bản thân, coi thường sinh tồn của bản thân.

Chu Vân cõng Quan Viễn Phong tới căn phòng kế phòng mình, nơi này trước kia là phòng của mẹ anh ở, sau khi mẹ mất vẫn luôn để không.

Lần này sống lại anh sớm có dự định muốn để Quan Viễn Phong ở, đương nhiên cũng từng dọn dẹp một lần. Chỉ là trước đó khu dân cư chưa cúp điện cắt nước, bởi vậy cũng không tiện nhắc tới.

Đặt Quan Viễn Phong lên giường, mở điều hòa ra hạ nhiệt độ, ngưng kết một khối băng trong tay, lau người cho Quan Viễn Phong, sau đó kéo một cái bình truyền dịch qua cho Quan Viễn Phong.

Tay của Quan Viễn Phong rất lớn, lòng bàn tay có dày đặc vết chai, đốt ngón tay có lực, nhưng màu da lại mang theo màu nâu xanh không khỏe mạnh, gân xanh nổi lên, nhất là trên ngón út nổi gân xanh, lòng bàn tay hằn sâu, rõ ràng khí huyết không đủ.

Chu Vân chọn một cây kim nhỏ, cắm đầu kim vào mu bàn tay của hắn rồi nối lại bình truyền dịch, sau đó đặt tay hắn lại, cầm quyển sách ngồi một bên xem.

Hiệu quả truyền dịch nhanh chóng, nhiệt độ cơ thể Quan Viễn Phong rất nhanh đã hạ xuống, Chu Vân bắt mạch cho hắn, lại treo cho hắn một chai nước đường muối.

Lúc Quan Viễn Phong tỉnh lại, đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt nghiêng cụp mi đọc sách của Chu Vân, trong phòng ánh sáng ảm đạm, nhưng trong không khí có mùi thơm của cháo gạo.

Hắn giật giật, phát hiện trên người đau nhức nặng nề, Chu Vân lập tức quay đầu nhìn về phía hắn, vừa đưa tay đè lại tay hắn: "Đừng cử động, còn truyền dịch."

Quan Viễn Phong dần dần khôi phục ý thức, mang theo chút áy náy: "Xin lỗi, ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi."

Chu Vân mỉm cười: "Không cần xin lỗi, anh là bệnh nhân, trước đó tôi bị bệnh cũng là anh chăm sóc mà."

Anh ngẩng đầu nhìn chai truyền dịch: "Đại khái còn cần mười lăm phút. Tôi đi múc cháo, anh muốn ăn gì không?"

Quan Viễn Phong nói: "Cháo là được."

Chu Vân biết hắn nhất định sẽ trả lời như vậy, người thích ứng trong mọi hoàn cảnh và không kén chọn bất cứ điều gì, thật ra nguyên nhân cơ bản ở chỗ coi thường nhu cầu của bản thân.

Anh nói: "Bên anh đã bị cúp điện và cắt nước hết rồi, tôi đã tự chủ trương mang hết vali hành lý của anh đến đây, tôi không giỏi về việc sửa mạch điện, vẫn đề nghị anh ở lại bên tôi. Căn phòng này vẫn luôn để đó không dùng đến, thỉnh thoảng tôi ở đây luyện chữ đọc sách, anh cứ yên tâm ở đi."

Quan Viễn Phong biết đây là tình thế bắt buộc phải làm, tận thế mọi tài nguyên thủy điện đều hiếm có, không cần thiết phải tách ra ở hai bên, không có từ chối: "Làm phiền cậu."

Chu Vân nói: "Không phiền, đã là tận thế rồi, chúng ta chỉ có hai người, nên chăm sóc lẫn nhau mới đúng."

Quan Viễn Phong thấy anh đi ra ngoài, chống khuỷu tay lên, phát hiện bên giường có lan can, mà đầu giường có chuông ấn, thiết bị treo bình, là một cái giường y tế. Hẳn là phòng mẹ của Chu Vân, anh đại khái sợ trong lòng mình không thoải mái, không nói gì, chỉ nói là để đó không dùng đến.

Quan Viễn Phong nhớ tới thang máy mà Chu Vân lấy ra trước đó, trong lòng nghĩ đến lời trước đó của Chu Vân, vì chăm sóc mẹ bị bệnh nên đã từ chức trở về từ thành phố lớn, bây giờ xem ra quả nhiên là cẩn thận chu đáo.

Hắn đứng dậy nhìn thấy chân giả và xe lăn của mình đều đặt chỉnh tề trên một cái ghế dài bên giường, nhưng cả người như nhũn ra, hắn không còn sức lực đeo chân giả của mình vào, mà trên người đã thay xong một bộ quần áo sạch sẽ khác, có lẽ là tìm được từ trong vali của mình.

Hắn nhớ rõ trước khi hôn mê toàn thân đã sớm ướt đẫm mồ hôi, nghĩ đến đối phương chuyển mình đến rồi lại lau chùi cơ thể thay quần áo cho mình, sớm đã nhìn thấy toàn thân trên dưới của mình, bao gồm cả tứ chi không trọn vẹn kia.

Cũng không cần phải bịt tai trộm chuông còn muốn đeo chân giả, tăng độ khó chăm sóc của đối phương.

Hắn nhớ tới sự lúng túng ăn uống ngủ nghỉ đều phải dựa vào nhân viên y tế khi ở bệnh viện lúc trước.

Hắn có chút cam chịu nhìn căn phòng này, bố cục nơi này cũng giống với căn phòng của hắn, nhưng nhìn ra được là phòng ngủ chính, trong phòng có nhà vệ sinh, cửa sổ sát đất kéo rèm cửa sổ, bên ngoài có sân thượng.

Trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, ngoại trừ giường, tủ quần áo, bên ngoài có tủ ngăn kéo và TV trên tủ ngăn kéo, bắt mắt là một cái bàn gỗ Hoàng Dương dài trước cửa sổ.

Chiếc bàn này dài và rộng hơn bàn bình thường, trên bàn bày một chậu văn trúc xanh mượt, trong ống đựng bút bên cạnh cắm quyển trục, trên giá bút treo bút lông lớn nhỏ khác nhau, nghiên mực một bên, bút tẩy đều tràn đầy phong cách cổ xưa, trên tường sau chỗ ngồi treo một bức thư pháp.

Quan Viễn Phong không có trình độ gì về thư pháp nhưng cũng nhìn ra được bức tranh kia viết như nước chảy mây trôi, chữ viết thư giãn tự nhiên, ý cảnh xa xưa, loáng thoáng thấy được hai chữ trước là Đông Quân.

Chu Vân bưng một cái khay tiến vào, nhìn thấy hắn đang xem bức thư pháp trên tường, chỉ cho là hắn nhàm chán, hỏi hắn: "Có muốn đọc sách không? Hay là tôi chuyển TV vào cho anh xem nhé."

Quan Viễn Phong lắc đầu: "Tôi thấy bức thư pháp này viết rất đẹp, là tự cậu viết sao? Viết cái gì thế?" Luôn cảm thấy chữ kia giống con người của Chu Vân, thanh tú nhẹ nhàng.

Chu Vân nói: "Ừ, viết 《Đông Quân》của Khuất Nguyên, trong 《Cửu Ca》."

Quan Viễn Phong gật đầu, ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch đã sắp hết, Chu Vân vừa rút kim cho hắn, thu hồi ống truyền dịch, vừa ấn một cái nút ở đầu giường, nửa đoạn đầu giường liền chậm rãi dâng lên, Quan Viễn Phong từ nằm biến thành nửa ngồi dựa vào, hai bên đều có tay vịn.

Quan Viễn Phong liền vịn dậy đi lên xe lăn: "Tôi đi nhà vệ sinh rửa mặt một chút."

Chu Vân thấy hắn đứng dậy khó khăn, chỉ tới đỡ hắn, cũng không ngăn cản hắn, chỉ đi đến nhà vệ sinh hướng dẫn cho hắn: "Trước đây bên trong có xây một cái bồn rửa tay thấp hơn một chút, còn có bồn vệ sinh bên này, bồn tắm đều được cải tạo tương ứng."

Anh biểu thị cho hắn cách dùng, Quan Viễn Phong thấy anh đã cẩn thận đem mấy thứ như khăn mặt, dao cạo, bàn chải từ bên kia đến, bồn rửa tay, tủ nhà vệ sinh, bồn tắm, bồn vệ sinh, quả thật đều thích hợp với độ cao xe lăn, cửa nhà vệ sinh cũng đã cải tạo, càng rộng rãi hơn so với cửa bình thường.

Hắn không tự chủ được nhớ tới căn phòng nhà đối diện, người nhà rõ ràng biết mình tàn tật, nhưng không ai nghĩ tới sẽ lắp đặt phương tiện dễ dàng hơn cho hắn ở nhà...

Đương nhiên, bây giờ người nhà có lẽ cũng đều không còn nữa. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy người có thể che chở tỉ mỉ chu đáo cho người nhà như thế.

Nếu như không phải là tận thế, vợ con tương lai của Chu Vân, nhất định đều sẽ rất hạnh phúc.

Hắn cảm ơn Chu Vân, thấy Chu Vân đã săn sóc mà đi ra khỏi nhà vệ sinh, đóng cửa nhà vệ sinh lại cho hắn, trước khi đóng cửa còn nói một câu: "Có việc cần cứ gọi tôi bất cứ lúc nào, trong nhà vệ sinh cũng có chuông bấm khẩn cấp."

Quan Viễn Phong rửa mặt xong trở lại trên giường, nhìn trên bàn bên giường đã có cháo thịt, bánh gạo hấp và một đĩa cải bẹ, một đĩa trứng vịt muối đã thái xong, lòng đỏ trứng giàu chất béo, ướp rất khá.

Quan Viễn Phong cầm đũa chậm rãi ăn, kỳ thật vẫn có chút ăn không ngon, nhưng dựa vào tâm lý không muốn gây phiền phức cho Chu Vân, hắn vẫn là ăn hết những món này.

Sao Chổi cũng đang khò khè ăn xương ở cạnh cửa, ăn rất vui vẻ.

Nhưng Quan Viễn Phong biết, sức ăn của chó nghiệp vụ lớn hơn chó bình thường, ăn chủ yếu đều là thịt, cộng thêm mình, kỳ thật mỗi ngày đều sẽ tiêu hao lượng đồ ăn kinh người.

Bọn họ bị xác sống vây quanh, ngay cả một bước cũng không bước ra được, chỉ có thể ở lại trong thời gian rất dài, tuy Chu Vân nuôi trồng đồ ăn, nhưng hai trăm triệu mà mình đưa cho cậu ấy trước tận thế, sau tận thế thật ra không đáng một đồng.

Bản thân tinh thần sa sút, thật sự có chút không thể bỏ được, trước kia tứ chi của mình đầy đủ, cũng tuyệt đối không thể buông bỏ như vậy.

Hắn cũng biết con người Chu Vân hào phóng không gò bó, khiêm tốn đối đãi mình như bạn tốt, là người giống như quân tử.

Nhưng... Cảm xúc chán ghét bản thân sẽ tiếp tục nhức nhối như kim tiêm khi được người khác quan tâm, khiến cho hắn không thể yên tâm đón nhận lòng tốt của người khác.

Lại thấy Chu Vân từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một bình hoa Lăng Tiêu để trên bàn, nhìn hắn đang muốn xuống giường thu dọn, vội nói: "Không nên cử động, anh nằm nghỉ ngơi cho tốt, để tôi thu dọn những thứ này, anh không cần khách sáo, có máy rửa chén, chỉ là trước đó ít khi dùng thôi."

Anh qua lấy đĩa thức ăn, ấn hắn nằm xuống: "Anh nghỉ ngơi cho tốt, nhàm chán thì xem phim, đọc sách cũng được."

Quan Viễn Phong thuận theo nằm xuống, Chu Vân tới ngồi ở bên giường: "Tôi bắt mạch cho anh, nên đổi phương thuốc rồi."

Quan Viễn Phong đặt cổ tay lên gối cổ tay, nhìn Chu Vân bắt mạch cho mình, đầu ngón tay chạm vào trong làn da, ngón tay thon dài mạnh mẽ, cảm giác tồn tại mãnh liệt.

Chu Vân không biết hắn đang thất thần, tập trung chẩn mạch rồi sau đó thở dài: "Anh thả lỏng tinh thần một chút đi, trời quá nóng, tâm hỏa quá vượng, tôi cho anh thêm chút thuốc thanh tâm."

Anh lại lấy túi kim ra: "Tôi châm kim sau lưng cho anh."

Quan Viễn Phong cởϊ áσ, Chu Vân cầm châm đi đến phía sau hắn, cầm kim rồi rót dị năng hệ Mộc vào trong kim, tìm huyệt vị đâm vào: "Anh phải hít thở theo cách tôi dạy, tĩnh tâm, tìm khí cảm."

Quan Viễn Phong thuận miệng đáp: "Ừm." Chỉ là tĩnh tâm, tĩnh như thế nào.

Khi hắn ở một mình, đủ loại quá khứ tương lai như thế nào, mọi thứ cứ xông lên đầu, cơ thể lại có các loại đau đớn không như ý, làm sao có thể tĩnh tâm?

Hắn ngược lại bội phục Chu Vân ở trong thảm họa tận thế như bây giờ, vẫn luôn gặp biến không sợ, từng bước trồng rau, nuôi cá của mình.

Nhìn cậu bác sĩ ôn hòa, chém xác sống mặt không đổi sắc. Bây giờ thức tỉnh dị năng, dị năng hệ Thủy, ít nhất không lo ăn uống...

Tận thế này, hành tinh xanh đang tiến hóa, mà người bình thường không có dị năng, là người sắp bị tự nhiên đào thải.

Trong lòng Quan Viễn Phong nổi lên đủ loại suy nghĩ, nảy sinh tạp niệm.

Nhưng mấy ngày nay quá yên tĩnh, mặc dù hắn biết chỉ cần ra khỏi cửa sắt, xuống khỏi tòa nhà này, hắn sẽ lập tức bị xác sống nuốt chửng.

Mà ở bên ngoài không nhìn thấy, nhất định có vô số người đang chiến đấu với xác sống, cũng có vô số kẻ yếu chết đi.

Hắn bây giờ có thể an hưởng cuộc sống yên tĩnh không lo cơm nước này, là nhờ phúc của Chu Vân —— nhưng, hắn tình nguyện giống như những chiến hữu kia của mình, hoặc là chiến đấu với xác sống chết oanh liệt ở tiền tuyến, đốt hết nhiệt huyết chém rụng đầu xác sống, hoặc là ở trong căn cứ cứu viện cùng đồng đội xây dựng căn cứ, dốc hết khả năng, mà không phải ở chỗ này sống tạm bợ giống như phế vật, một bước cũng không có cách nào bước ra khỏi tòa nhà này, linh hồn cùng cơ thể đều bị giam cầm ở trên xe lăn.

Vốn dĩ trong lòng hắn đang rất nôn nóng, nhưng chẳng biết tại sao, lúc Chu Vân châm cứu cho hắn, lại giống như có một cảm giác mát lạnh rót vào huyệt vị, khiến trong lòng hắn bỗng nhiên an tĩnh lại.