[Tận Thế] Sau Khi Sống Lại, Tôi Chỉ Muốn Ở Ẩn Để Xây Căn Cứ

Quyển 1 - Chương 23: Ốc Đảo Đơn Độc

Cạm bẫy đã có hiệu quả, mỗi ngày Chu Vân đều đặt một cái bẫy thú ở cửa trước và cửa chính của nhà hàng, gần như mỗi ngày đều có thể thu hoạch được hai đến ba xác sống.

Quan Viễn Phong hiện giờ cũng đã luyện ra được phương pháp dùng tên bắn xác sống, xuyên qua đầu, nhưng không phá hư tinh hạch trong não bộ.

Chu Vân lấy được càng ngày càng nhiều tinh hạch, dưới tình huống ít đi rất nhiều đường vòng, anh thuận lợi tiến triển dị năng.

Theo tiêu chuẩn của thế giới trước kia, năng lượng dị năng của anh bây giờ hẳn là đã thăng lên đến cấp 3, nhưng bởi vì có cơ sở của kiếp trước, anh vận dụng dị năng càng thêm thuần thục, vượt xa khỏi trình độ vốn có.

Tiêu chuẩn bình xét cấp bậc dị năng là một tiêu chuẩn đánh giá do những người có dị năng kỳ cựu đã tìm tòi rất lâu mới đưa ra được.

Đánh giá cụ thể là mức độ ngưng tụ tinh hạch trong cơ thể, mức độ sát thương của sức mạnh tấn công và mức độ dị năng tấn công liên tục.

Có thể nói nếu như thuần túy dựa vào hấp thu tinh hạch, hầu hết người có dị năng đều có thể đạt tới trình độ cấp 3 hoặc max cấp 3, nhưng muốn đạt tới trình độ cấp 4, thì phải cần một lượng lớn thực chiến cùng tố chất thể chất bản thân.

Kẻ mạnh cấp 5 thì lác đác mấy người mà thôi, hơn nữa cơ bản đều là dị năng công kích.

Ở kiếp trước, anh là hệ phụ trợ, song dị năng Mộc – Thủy cấp 5, dù khiêm tốn đến đâu cũng là tồn tại đáng chú ý.

Nhưng giờ phút này phần lớn người có dị năng hẳn là còn đang tìm tòi, chỉ có Chu Vân bởi vì có kinh nghiệm kiếp trước, một viên tinh hạch cũng không lãng phí, cấp bậc dị năng nhanh chóng tăng trưởng.

Anh vì mau chóng tăng cấp dị năng, mỗi ngày đều không biết mệt mỏi tiêu tốn một lượng lớn thời gian ở trong vườn ươm.

Dị năng lần lượt rót vào trong những mầm thuốc khác nhau, không ngừng sử dụng đến khô kiệt, sau đó hấp thu tinh hạch, một lần nữa trở nên dồi dào. Cá biển biến dị trong quán hải sản đều bị Chu Vân tiêu hao hết.

Thời gian chớp mắt lại qua nửa tháng, hạn hán vẫn không thấy chuyển biến chậm, radio đã không còn nội dung nữa, tất cả các tần số chỉ nghe được tiếng sàn sạt, toàn bộ thế giới giống như bỗng nhiên yên lặng xuống.

Quan Viễn Phong biết, đây là bởi vì phi thuyền bay về phía Sao Hỏa đã rời đi, mang theo tinh anh nhân loại trên địa cầu.

Những người còn lại đều là người bị bỏ lại, bọn họ phân tán ở những nơi khác nhau, nhưng chưa chắc có thể may mắn như họ.

Hành tinh xanh đã triệt để trở thành xã hội rừng rậm không có pháp luật, không có văn minh, kẻ mạnh làm vua.

Khi hắn dùng flycam tìm kiếm khu dân cư này, xung quanh đây đều không có người sống, cảm giác cô độc trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng hắn.

Bọn họ giống như trở thành hai người sống duy nhất trong tận thế, họ sẽ ở đây cả đời sao?

Quan Viễn Phong không nói những lời này với Chu Vân, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy dù có nói, Chu Vân chắc là cũng không để ý.

Đây là một người hoàn toàn không để ý cái nhìn bên ngoài, Quan Viễn Phong hoàn toàn có thể tưởng tượng Chu Vân trước kia chỉ e là rất khó hòa nhập với sinh hoạt tập thể, anh thông minh tự tin, lý trí trưởng thành, chỉ làm hài lòng bản thân.

Nếu như không phải sân thượng của hắn ở gần anh, có lẽ Chu Vân sẽ hoàn toàn không chú ý đến hắn, lúc anh chuyên tâm trồng rau nấu cơm, có một loại cảm giác xa cách, không coi ai ra gì hoàn toàn tách biệt với thế gian.

Hắn đặt radio đã hoàn toàn không thể nhận được bất kỳ tín hiệu gì ở bên cạnh bàn, nhìn thấy Chu Vân từ trong phòng đi ra, cầm tinh hạch trong tay cho hắn xem: "Anh Quan, tôi phát hiện, sức mạnh trong tinh hạch có thể bị dị năng hấp thu đấy."

Quan Viễn Phong nhướng mày, vẻ mặt vô cùng không đồng ý, giọng nói mang theo chút nghiêm túc: "Sao lại liều như vậy?"

Đó chính là thứ trong đầu xác sống, ai biết có thể lây nhiễm virus xác sống hay không?

Chu Vân lại mở lòng bàn tay ra hiệu: "Yên tâm, không có tác dụng phụ, ngược lại sẽ khiến dị năng tăng cao, anh xem này."

Quan Viễn Phong nhìn viên tinh thể màu lam trong suốt kia chậm rãi phai màu trước mắt mình, biến thành thủy tinh thể ảm đạm không có ánh sáng, sau đó vỡ vụn thành một đống bột mịn.

Bình thường Chu Vân rất ít khi hiển lộ dị năng trước mặt hắn, động tác giống như pháp thuật như vậy thật khiến người ta bất ngờ.

Chu Vân tiếp tục triệu hồi ra một quả cầu nước khổng lồ, to như cái thau rửa mặt, Quan Viễn Phong: "..."

Chu Vân mỉm cười: "Anh xem, còn có thể gọi ra lớn hơn trước đó nữa."

Bàn tay anh nắm chặt, quả cầu nước tròn trịa đưa về phía trước, bay thẳng đến chậu hoa trồng lá sen bên cửa sổ, sau đó hóa thành giọt nước rơi xuống, tưới đều vào trong lá sen mềm mại kia.

"Không chỉ là triệu quả cầu nước lớn hơn, sức lực điều khiển dị năng cũng càng chuẩn xác hơn. Cộng thêm mỗi ngày thiền định và luyện tập Bát Đoạn Cẩm, có thể cảm giác được dị năng lưu chuyển rõ ràng trong kinh mạch trong cơ thể."

Chu Vân nhìn Quan Viễn Phong: "Cho nên, anh luyện tập thêm Bát Đoạn Cẩm với tôi đi, tôi cảm thấy luyện tập nó rất có lợi, biết đâu một ngày nào đó anh có thể thức tỉnh dị năng."

Quan Viễn Phong bất đắc dĩ: "Tôi cũng không phải không học, không phải đang nghiêm túc học sao?"

Chu Vân thầm nghĩ nhưng anh không cho rằng mình có thể trở thành người có dị năng.

Anh nhìn Quan Viễn Phong, mặc dù luyện bắn tên không lười biếng, ở chung với mình cũng bình tĩnh tự nhiên, nhưng vẻ buồn bực trên khuôn mặt lại ngày càng đậm.

Đây là một người hùng bị cầm tù, mà trói buộc hắn, là chính bản thân hắn.

Hắn có tinh thần trách nhiệm mãnh liệt và chủ nghĩa vị tha* ăn sâu vào tận xương tủy, tính cách quá coi trọng danh dự, quá coi trọng sự công nhận của xã hội và lòng trung thành, ở tận thế là điều rất dễ bị người khác lợi dụng.

* Chủ nghĩa Vị tha (Altruism) là một nguyên lý đạo đức, được thể hiện khi con người hành động đặt lợi ích của người khác trên lợi ích của bản thân.

Tốc độ thăng cấp của mình vẫn còn quá chậm, phải mau chóng lên tới max cấp 3, tốt nhất là tiến vào cấp 4, kích phát dị năng cho Quan Viễn Phong mới có nắm chắc hơn.

Nhưng sau khi lên tới cấp 3, hấp thu tinh hạch đối với việc tăng cấp trở nên chậm chạp hơn rất nhiều, anh chỉ có thể dành một lượng lớn thời gian ở trong vườn ươm, thời gian ở bên Quan Viễn Phong khó tránh khỏi sẽ ít đi.

Thực ra nhận thức của Quan Viễn Phong cũng không sai, sau sương đỏ, quả thực không còn người biến dị tự nhiên nữa.

Chỉ có con do người có dị năng sinh ra, có xác suất cũng là người có dị năng...

Nhưng lòng người là vô đáy, Chu Vân cho đến khi bản thân trở thành con mồi, mới biết được ngay từ đầu đã có người lén nghiên cứu cách thức cấy ghép dị năng.

Đối tượng thí nghiệm của bọn họ không hề là thực vật và động vật biến dị, bởi vì lúc tận thế mới bắt đầu, thực vật và động vật biến dị cũng không nhiều.

Mục tiêu thí nghiệm ngay từ đầu của bọn họ chính là cấy ghép dị năng của người có dị năng.

Mà anh bởi vì sở hữu hai dị năng cấp 5 hiếm có nên trở thành vật thí nghiệm, trở thành kẻ bị dòm ngó, bị tước đoạt dị năng.

Người hệ Mộc lên tới cấp 5 chỉ có một mình anh, cho nên không có ai biết, hệ Mộc vốn có dị năng chiết cành.

Nếu như lúc trước bọn họ đối xử tốt với anh, anh cũng có thể thử kích phát dị năng cho đối phương, đáng tiếc đối phương thích cưỡng đoạt, cho rằng thiên hạ không có gì là không thể có được.

Quan Viễn Phong lại hỏi anh: "Tối nay ăn gì?"

Chu Vân cũng tràn đầy hứng thú với chuyện ăn cơm: "Khoai sọ hầm tương tôm đi, mấy món chuẩn bị sẵn trong nhà hàng đã có khoai sọ gọt sẵn đông lạnh, không thể trồng nữa, chúng ta phải nhanh chóng xử lý, món này có mùi vị rất đặc biệt."

Anh lại tỉ mỉ miêu tả mùi vị của tương tôm cho hắn: "Tương tôm, lúc trước có dùng cho món xào rồi, có thể anh không chú ý. Dùng tôm lên men, vị mặn tươi, dùng để hầm đậu phụ, hấp cá, xào các loại rau đều rất ngon, trộn mì cũng rất ngon. Khoai sọ hầm cũng giống vậy, cách làm rất đơn giản, nhưng lại rất độc đáo." Anh có không ít tương tôm Bắc Cực đóng hộp, thứ này dùng để làm món ăn kèm thực sự rất tuyệt.

"Còn có hoa khoai môn đỏ vừa thu hoạch, giống khoai môn này ăn vào sẽ không bị tê, móc nhụy hoa ở giữa bóc vỏ sau đó xào cùng cà tím rồi đem hấp, mềm dẻo ăn cơm rất ngon."

Ngoại hình của anh vốn rất tuấn tú, sau khi thức tỉnh dị năng, làn da toát ra ánh sáng lộng lẫy như ngọc, con ngươi đen láy, hàng mi như được vẽ bằng bút mực, rõ ràng từng nét, sống mũi cao thẳng, môi hồng nhuận, mái tóc đen nhánh rậm rạp, lúc nói chuyện, cả người lộ ra khí huyết dồi dào, mặt mày sáng ngời.

Quan Viễn Phong vốn dĩ có sức quan sát vô cùng nhạy bén, trước đó đã phát hiện ra, lúc này rốt cuộc cũng xác nhận: "Hình như cậu đã trở nên đẹp hơn, có phải dị năng cũng sẽ cường hóa tố chất cơ thể hay không?"

Hắn nhớ tới thời tiết nóng bức trước đó, mặc dù bây giờ hắn tàn tật, nhưng thể chất cũng đã vượt xa người bình thường.

Kết quả hắn suýt chút nữa thì bị say nắng, anh lại chạy tới chạy lui không hề bị sao, chỉ e lúc đó anh đã thức tỉnh dị năng rồi.

Chu Vân quay đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời: "Đúng vậy, tôi có quan sát sự thay đổi tố chất cơ thể mình, sức mạnh đang tăng lên, tốc độ chạy bộ cũng tăng lên, sức bền cũng tăng nữa, có thể chạy năm nghìn mét mà không bị ảnh hưởng gì. Sau khi đo nhiệt độ cơ thể, nhịp tim, huyết áp đều bình thường, nhịp tim nhanh hơn người thường một chút, huyết áp cũng bình thường."

Anh vẫn bình tĩnh lý trí đánh giá sự thay đổi trên người: "Chuyển hóa chắc là nhanh hơn, lượng ăn tăng lên, nhưng nhu cầu ngủ giảm đi, sau khi dùng dị năng quá liều thì cần nghỉ ngơi hồi phục."

Anh đứng dậy: "Chiều cao và cân nặng đều tăng lên một chút so với trước đây, nhưng không rõ ràng lắm." Anh đi đến một bên rót cho hắn một cốc nước.

Ánh mắt Quan Viễn Phong bất giác rơi vào thân hình cao lớn của anh, bờ vai rộng, eo thon, hai chân thẳng tắp thon dài, làn da mịn màng săn chắc, dưới lớp áo mỏng không có chút mỡ thừa nào, tràn đầy sức sống.

Rõ ràng là ngày nắng nóng, nhưng anh lại mát mẻ, không hề đổ mồ hôi, bàn tay mịn màng nắm lấy cánh tay hắn, nhiệt độ cơ thể còn thấp hơn hắn một chút, không biết có phải là điểm đặc biệt của dị năng hệ Thủy hay không.

Đây chính là... con người sau khi được tiến hóa lựa chọn.

Còn bản thân mình vốn nên bị đào thải, đã không cách nào thích ứng với thời tiết khắc nghiệt của tận thế.

Chu Vân cổ vũ Quan Viễn Phong: "Cho nên anh cố gắng luyện tập Bát Đoạn Cẩm cho tốt, biết đâu một ngày nào đó anh cũng có thể thức tỉnh dị năng."

Quan Viễn Phong thuận miệng đáp lại, nhưng trong lòng biết rõ mình không có khả năng thức tỉnh dị năng.

Hắn làm những việc này chỉ là để Chu Vân không thất vọng mà thôi.

Chu Vân không hề nghi ngờ là một người tốt, nhưng Quan Viễn Phong vẫn chưa thể chấp nhận việc mình trở thành kẻ yếu, trở thành gánh nặng.

Rời khỏi quân đội, mất đi hai chân, không có dị năng, chẳng có tài cán gì.

Thậm chí trong thời điểm tận thế này, dường như hắn còn bắt đầu dựa dẫm vào Chu Vân.

Chu Vân là người tự tìm niềm vui, cũng không sợ cô đơn, rời xa đám đông sẽ không khiến anh cảm thấy cô độc.

Anh ung dung tự tại, bình tĩnh thích ứng với mọi hoàn cảnh, trồng rau, nghe nhạc, vận động, đọc sách, nghiên cứu y thuật, cuộc sống trôi qua rất phong phú.

Là một người rất thích ở một mình, thực chất là một người lạnh lùng độc lai độc vãng(một mình đến một mình đi), anh không cần bạn bè, dị năng càng khiến anh có thể sống sót một mình trong thời tận thế.

Người sợ cô đơn là hắn. Không tự chủ được muốn đến gần Chu Vân, là bởi vì bản thân mình yếu đuối.

Ghét bỏ sự yếu đuối trong mình, căm hận bản thân từ bỏ và nhu nhược, Quan Viễn Phong giống như một người ngoài cuộc, gần như lạnh lùng phát hiện ra sự sa ngã trong tâm tính của mình.

Thế giới tiến hóa đã bỏ rơi người bình thường, mình còn cố chấp cái gì?

Người đội trưởng với ý chí kiên cường bất khuất trước kia đã trở thành quá khứ, trốn chui trốn nhủi trong căn phòng an toàn do người khác xây dựng, trở thành một kẻ vô dụng chỉ biết ăn rồi chờ chết là tương lai của mình.