[Tận Thế] Sau Khi Sống Lại, Tôi Chỉ Muốn Ở Ẩn Để Xây Căn Cứ

Quyển 1 - Chương 22: Ốc Đảo Đơn Độc

*“Vạn sự giai không” là một trong những quan điểm lớn lao của đạo Phật. Hiểu một cách chân phương, “Vạn sự giai không” nghĩa là mọi thứ trên đời đều tạm bợ, hư ảo, không thật.

Chu Vân chuyên chú vào việc xây dựng và cải tạo vườn ươm mới của mình, gần như cả ngày đều ở trong vườn ươm.

Quan Viễn Phong thì cầm flycam tìm tòi khắp nơi, mấy ngày nay hắn đã có thể điều khiển flycam ra vào tự nhiên, bắt đầu rời khỏi khu dân cư, cố gắng thăm dò toàn bộ thành phố Đan Lâm.

Hắn nhìn thấy khắp nơi đều là xác sống, trường học, trung tâm thương mại, bệnh viện, chợ trống rỗng, đã không còn thấy bất kỳ người sống sót nào, chỉ còn lại xác sống dày đặc, một cảnh tượng tận thế, trong lòng nặng nề đè nén.

Cho dù bọn họ có thể rời khỏi khu dân cư thì cũng không có chút ý nghĩa nào, dưới tình huống xác sống đầy thành phố, bọn họ chỉ có thể ở tạm trên tòa nhà cao tầng này.

Quan Viễn Phong điều khiển flycam sắp cạn pin bay trở về sạc pin, sau đó đi nhà hàng mái vòm tìm Chu Vân.

Trong nhà hàng đã hoàn toàn thay đổi, bàn ghế trước đó đều bị dời sang một bên, ở giữa đặt đầy chậu trồng trọt chỉnh tề. Chậu trồng đã gieo mầm thảo dược tràn đầy sức sống, đều là mầm thảo dược trồng ra ở sân thượng của Quan Viễn Phong trước đó, đổi vào trong chậu trồng càng sâu, hút đầy dị năng, mỗi một cây đều vui vẻ tươi tốt.

Ngoài việc trồng chậu, còn có một dãy bồn thủy canh vừa mới được dựng xong.

Trên bồn nuôi trồng là một cái ống rỗng ruột màu trắng, bên trong đã chứa dịch dinh dưỡng, Chu Vân đã bỏ vào không ít cây thuốc đã trồng trong vườn trước đó vào.

Từng hàng từng hàng đồ sộ, cũng không biết Chu Vân lấy đâu ra nhiều vật liệu như vậy, hắn thực sự hoài nghi nghề nghiệp của Chu Vân tuy là bác sĩ, thật ra có lúc muốn đổi nghề mở nông trường.

Chu Vân đang rót dịch dinh dưỡng vào trong chậu nước bên cạnh, hỏi hắn: "Anh không chơi flycam nữa à?"

Quan Viễn Phong cau mày: "Sắp hết pin rồi, đang sạc pin. Trong khu dân cư không có người sống, bệnh viện cứu viện và căn cứ người sống sót ở bệnh viện thành phố gần đó cũng đã không còn ai, hẳn là đã rút đi đâu rồi."

Chu Vân quay đầu nhìn Quan Viễn Phong, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt buồn bực, trong lòng suy nghĩ một chút liền cởi bao tay ra, mở bàn tay ra trước mặt hắn: "Anh Quan, anh xem."

Quan Viễn Phong cúi đầu nhìn tay Chu Vân, Chu Vân da hơi trắng, lòng bàn tay đều có vết chai, ngón tay rất dài, muốn nhìn cái gì?

Quan Viễn Phong vừa định hỏi Chu Vân thì chợt sững sờ, chỉ thấy lòng bàn tay Chu Vân bỗng nhiên hiện ra một giọt nước óng ánh trong suốt, từ nhỏ biến lớn, từ một giọt nước nháy mắt biến thành lớn chừng quả đấm.

Hắn kinh ngạc đưa tay sờ lên viên nước kia, viên nước giống như bọt khí, vừa chạm vào liền vỡ xuống mặt đất.

Ướt sũng.

"Đây là dị năng?" Quan Viễn Phong giương mắt nhìn về phía Chu Vân.

Chu Vân mỉm cười: "Đúng, mấy ngày hôm trước tôi đã cảm thấy cơ thể có chút không đúng, lúc luyện Bát Đoạn Cẩm* luôn cảm giác khí cảm càng ngày càng rõ ràng, hôm nay chợt phát hiện dường như có thể triệu hồi ra nước sạch. Đều đã cho heo, gà uống thử, không có gì khác thường, hẳn là nước sạch."

* Bát Đoạn Cẩm (八段錦) là tác phẩm của Đạo gia nhằm luyện dưỡng thân thể (tức thuộc phép đạo dẫn).

Mấy ngày nay anh hấp thu không ít tinh hạch hệ Thủy, lại cộng thêm có kinh nghiệm kiếp trước, cho nên đã tăng lên cấp 2 một cách nhẹ nhàng.

Quan Viễn Phong nói: "Tôi cũng nghe đội trưởng nói, người bị sốt hình như có dị năng, hiện giờ thì dị năng hệ Thủy, Mộc, Thổ, Hỏa tương đối phổ biến, xem ra là thật, trước đó nghe radio cũng có nói."

Thật ra còn có càng nhiều loại hình dị năng, chỉ là những dị năng kia đều không rõ ràng, lại tương đối khó thăng cấp.

Bây giờ có một số người thức tỉnh dị năng còn chưa phát hiện ra mình có dị năng đã chết trong miệng xác sống, chỉ có người có dị năng tương đối rõ ràng là bị phát hiện.

Hiện tại hầu hết người có dị năng hẳn là vẫn còn quanh quẩn ở ngưỡng cấp 1, ngưng tụ tinh hạch, đối với người bình thường mà nói cũng không dễ dàng.

Chu Vân nói: "Như vậy chúng ta không cần lo lắng vấn đề nước nữa."

Anh nhìn Quan Viễn Phong rất thành khẩn: "Anh cũng luyện Bát Đoạn Cẩm với tôi đi? Tôi cảm thấy dị năng này sinh ra có liên quan đến việc tôi luyện Bát Đoạn Cẩm trong thời gian dài. Tôi có thể cảm giác được lúc dị năng di chuyển, có liên quan đến huyệt vị kinh mạch trong cơ thể con người."

Quan Viễn Phong lại biết, ngày đó lão đội trưởng ân cần hỏi thăm hắn có phải đêm đó bị sốt hay không. Hiện nay biết dị năng, đều là đêm đó sương đỏ phủ xuống sau đó bị sốt.

Phỏng đoán là đêm hôm đó toàn bộ thế giới đều tiến hành dị biến, gắng gượng vượt qua biến thành người có dị năng, chịu đựng không nổi thì biến thành xác sống.

Mà sau đó lại bị bệnh sốt, hẳn là sẽ không còn dị năng nữa.

Trừ khi lại một đêm dị biến như vậy, nhưng trước mắt hiển nhiên không có khả năng.

Nhà thiên văn học quan sát đêm hôm đó là siêu bão mặt trời, hành tinh xanh tương ứng phát sinh bão từ, Nam Bắc Cực đều bùng nổ mạnh cực quang, sương đỏ thần bí phủ xuống.

Hơn nữa cho dù có làm lại lần nữa, số người biến thành xác sống cũng sẽ chỉ nhiều hơn số người có dị năng, mà hiện nay năng lực tấn công bằng dị năng của người có dị năng phổ biến vô cùng yếu, cần thời gian thăng cấp.

Bây giờ tài nguyên nhanh chóng thiếu thốn, nhân loại liên tục bại lui, sinh thái mất cân bằng, nhân loại đã không còn thời gian.

Rút lui đến căn cứ Sao Hỏa an toàn, một lần nữa tích tụ lực lượng, bảo tồn văn minh khoa học kỹ thuật, nghiên cứu phương pháp tăng lên dị năng, là con đường các tinh anh trước mắt lựa chọn ổn thỏa hơn.

Hắn đã định trước là một người bình thường, không đúng, hiện tại ngay cả người bình thường hắn cũng không bằng.

Nhưng hắn nhìn Chu Vân ánh mắt sáng ngời quan tâm nhìn mình, vẫn gật đầu nhẹ.

Chu Vân thu dọn xong mấy cái bàn trồng bên này, dẫn Quan Viễn Phong tới xem hồ cá, chợt nghe tiếng gào thét, mà Sao Chổi bên cạnh Quan Viễn Phong đã sủa to cảnh báo, lông trên cổ đều dựng thẳng lên.

Quan Viễn Phong biến sắc, Chu Vân lại vui vẻ nói: "Xem ra bẫy có hàng rồi."

Quan Viễn Phong không kịp phản ứng, chờ Chu Vân đẩy hắn đi qua hồ cá, ở cửa thang máy ngoài cửa chính nhà hàng, một xác sống bị một cái bẫy thú cực lớn kẹp lấy, đang tru lên đưa tay xé rách cái kẹp. Sức lực của nó rất lớn, nhưng mà cái kẹp kia vẫn gắt gao kẹp lấy, phía trên có cái đinh bén nhọn xuyên thấu bắp chân của nó.

Bọn họ mới quay qua, xác sống đang ra thích bẻ kẹp thú lập tức nhạy bén quay đầu nhìn về phía bọn họ, giống như thú dữ thấy được đồ ăn, miệng lộ ra răng nanh, phát ra tiếng gầm nhẹ, lại phát hiện nhất thời không thể giãy thoát khỏi kẹp thú, nó nhìn chằm chằm bọn họ phát ra tiếng tru bén nhọn.

Chu Vân nói: "Tôi tìm được chìa khóa cửa sắt mở cái khóa kia, sáng sớm thử đặt một cái bẫy, quả nhiên hữu dụng."

Xác sống dường như không biết đau đớn, không bẻ mở được cái kẹp kia, vậy mà lại cúi đầu dùng răng nanh bén nhọn đi gặm chân của mình, chỉ cắn vài cái mà thịt thối rữa trên bắp chân đã nát vụn, xương cốt lại quá cứng, nhất thời còn không gặm đứt được, nó há to răng nanh, không chút do dự gặm xuống, âm thanh rôm rốp rôm rốp làm cho người ta sởn gai ốc.

Quan Viễn Phong nắm chặt cổ tay Chu Vân: "Đi lấy cung của tôi."

Chu Vân nói: "Không còn kịp rồi." Anh cầm lấy một con dao cán dài bên cạnh: "Tôi đi chặt đầu nó." Tinh hạch khó có được, anh rất cần.

Quan Viễn Phong nhíu mày, thấy Chu Vân quả nhiên từ một bên cầm chìa khóa mở khóa, kéo mở cửa sắt ra, vội kéo lấy tay Chu Vân, giọng điệu sắc bén quả quyết: "Quá nguy hiểm, để tôi!"

Chu Vân không từ chối, dù sao lực cánh tay của Quan Viễn Phong cũng mạnh hơn anh rất nhiều, anh đưa tay đưa dao cán dài cho Quan Viễn Phong, Quan Viễn Phong nhận lấy con dao cán dài, cúi đầu nhìn lưỡi dao mài vô cùng sắc bén, lại nhìn thấy Chu Vân lấy ra một con dao lưỡi liềm từ dưới quầy bên cạnh ra, chuôi hơi ngắn một chút, nhưng lưỡi đao sáng như tuyết.

Quan Viễn Phong: "..."

Hắn thật sự rất khó hiểu tại sao Chu Vân lại có sở thích thu thập những thứ này, nhưng không thể không nói thứ này quả thật rất hữu dụng ở tận thế, hắn kéo cửa sắt ra, xác sống cảnh giác quay đầu nhìn về phía bọn họ rống lên uy hϊếp.

Sao Chổi bên cạnh Quan Viễn Phong cũng tru lên muốn xông lên, lại bị Quan Viễn Phong quát bảo dừng lại, chỉ huy nó: "Đến cửa thang máy đối diện, thu hút sự chú ý, không được tấn công!"

Sao Chổi liền chạy đến cửa thang máy đối diện với xác sống gầm rú, quả nhiên nó bị chọc giận quay đầu lại gào thét với Sao Chổi.

Mùi hôi thối tràn ngập toàn bộ lối đi.

Chu Vân đẩy xe lăn của anh: "Tôi đẩy anh qua, anh bổ đầu nó xuống."

Quan Viễn Phong chỉ chỉ bên kia chỗ xác sống bị kẹp chặt chân: "Sang đó."

Chu Vân nhanh chóng đẩy Quan Viễn Phong đến địa điểm chỉ định, chỉ thấy Quan Viễn Phong cầm dao cán dài dùng sức chém xuống, đầu xác sống rất nhanh đã lăn xuống.

Sao Chổi xông tới muốn tha đầu xác sống kia, lại bị Quan Viễn Phong quát lớn trở về, cau mày vỗ đầu Sao Chổi: "Ăn chút thịt tươi, đó là thứ bẩn thỉu, tuyệt đối không thể cắn."

Lại nhìn thấy Chu Vân cầm dao đi qua, đeo bao tay lên, ấn cái đầu lăn trên mặt đất, cầm con dao trong tay chém xuống giữa hai mắt của cái đầu.

Quan Viễn Phong thấy động tác thành thạo như vậy, mi tâm đập rộn lên, nhớ tới Chu Vân là bác sĩ, giải phẫu thi thể, mổ cơ thể người ra chỉ sợ không có gì xa lạ, cũng không thèm để ý, nhìn vào bên trong cái đầu.

Chỉ thấy não bộ của xác sống đã biến thành một bộ phận giống như bọt biển màu xám đen, Chu Vân dùng mũi dao khều một cái, lấy ra một viên tinh hạch màu đỏ tươi.

Chu Vân đặt ở một bên, tháo găng tay xuống, tay phải bỗng nhiên toát ra một dòng nước sạch, rửa sạch viên tinh hạch kia.

Anh cầm túi nhựa đựng vào đưa cho Quan Viễn Phong xem: "Lần trước anh bắn chết con kia, trong đầu cũng có một viên tinh hạch, tôi nghĩ bên trong này nói không chừng cũng có, quả nhiên, lớn hơn con lần trước một chút."

Quan Viễn Phong tiếp nhận cái túi kia, cẩn thận xem xét viên tinh hạch kia, vừa hỏi: "Sẽ có tác dụng gì sao?"

Chu Vân nói: "Tôi đang nghiên cứu, dùng dụng cụ dò xét, giống như một loại thể năng lượng."

Anh lấy từ trong túi ra một cái túi nhựa, mở cái kẹp thú, sau đó mở cái túi to tướng ra, cho mấy bộ phận còn lại của xác sống vào, rồi nhẹ nhàng ném ra ngoài từ cửa sổ đối diện.

Quan Viễn Phong: "..."

Động tác thuần thục này, thật sự làm cho người ta không khỏi hoài nghi đối phương có phải thông thạo việc gϊếŧ người vứt xác hay không.

Chu Vân lại từ trong tay tuôn ra dòng nước, rửa sạch sẽ mặt đất, đặt lại bẫy thú lần nữa, lúc này mới đẩy Quan Viễn Phong đẩy về trong nhà hàng, khóa chặt cửa sắt ;ako.

Quan Viễn Phong thấy động tác của anh như nước chảy mây trôi, cũng không có vẻ gì e ngại đối với xác sống mới sinh kia, thầm nghĩ chẳng lẽ bác sĩ đều như vậy?

Nhưng vẫn là nhắc nhở Chu Vân: "Cậu đừng khinh thường, lần sau không nên hành động một mình, chờ tôi cầm cung tên đến. Nếu không bị chúng nó cắn một cái, chỉ sợ sẽ biến dị."

Chu Vân hết sức ngoan ngoãn đồng ý: "Được, nếu có tôi nhất định bảo anh mang cung tới."

Anh đẩy Quan Viễn Phong trở về, từ trong nhà hàng cầm ra một cây mía dài: "Đúng lúc hôm nay thu rất nhiều rau má, ép nước mía cũng đúng lúc, còn có thể làm một ít thịt dê hầm."

Loại rau má này có thể chịu hạn dài, mấy ngày trước anh vì thăng cấp mà cho rau má một chút năng lượng hệ Mộc, kết quả thứ kia sinh trưởng tràn đầy, bộ rễ lại phát triển, mấy ngày liền mọc ra một mảnh lớn, quá chiếm diện tích.

Anh liền nhổ ra hết, lá non dùng để xào thịt, vừa vặn nhà hàng cũng có mía, mía này ép nước mía cũng ngon, hơn nữa thanh nhiệt lợi ẩm, giải độc tiêu sưng, chính là thảo dược giải nóng.

Thời tiết trong khoảng thời gian này quá nóng bức, anh nhìn ra được Quan Viễn Phong rất khó chịu, hơn nữa tâm tình tích tụ, cảm thấy hắn tâm trạng nặng nề, uống chút nước rau má, nước mía cũng có lợi.

Trở lại phòng khách, Chu Vân mở điều hòa lên, múc chút canh xương dê cho Sao Chổi, sau đó bắt đầu ép nước mía.

Rửa sạch rau má và cắt mía mía cắt thành từng khúc lớn rồi cho vào máy ép, nước mía và nước rau má chảy ra.

Trên TV chiếu phim hài cảnh sát, Chu Vân cố ý chọn cho Quan Viễn Phong xem, anh đưa ly nước mía đã ép xong đưa cho Quan Viễn Phong, Quan Viễn Phong nhận lấy, còn nói tiếng cảm ơn.

Thực ra Quan Viễn Phong đã rất nhiều năm không có thả lỏng giải trí, mãi cho đến sau khi phẫu thuật, lại chuyển hết khoa này đến khoa khác trong bệnh viện, mãi cho đến khi xuất ngũ về quê, mới hoàn toàn nhàn rỗi.

Hắn ngồi trên xe lăn xem phim, cầm nước mía trong tay uống một ngụm, mặt hướng về màn hình, nhưng ánh mắt lại trống không.

Chu Vân vô ý quay đầu nhìn hắn một cái, nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng bỗng nhiên hơi trầm xuống.

Kiếp trước lúc này bọn họ đang mệt mỏi đối kháng với xác sống ngửi được mùi không ngừng quấy nhiễu bọn họ, tràn ngập bất an cùng lo âu đối với tận thế.

Đời này anh xây dựng cửa sắt an toàn, ngăn cản xác sống ở bên ngoài, rõ ràng có một nơi trú ẩn an toàn hơn so với bên ngoài, có đồ ăn có nước có điện.

Nhưng mà kiếp trước anh chưa từng thấy ánh mắt như vậy của Quan Viễn Phong.

Là loại không để ý cái gì, không có vướng bận, lộ ra một loại bình tĩnh cô quạnh.

Anh đã từng gặp qua bệnh nhân mắc bệnh nan y hoàn toàn không còn ý chí muốn sống, sắc mặt họ xám xịt và ánh mắt không thèm để ý đến bất cứ điều gì, bọn họ bị đau đớn dày vò đến chết lặng, cầu xin bác sĩ mong muốn được giải thoát sớm một chút.

Có người nhìn trầm ổn mạnh mẽ, bình tĩnh như núi, nhưng từ bỏ hết thảy cũng chỉ trong nháy mắt, mà một khi đã muốn chết, ý chí lại kiên định hơn người bình thường, không cho phép thay đổi.