[Tận Thế] Sau Khi Sống Lại, Tôi Chỉ Muốn Ở Ẩn Để Xây Căn Cứ

Quyển 1 - Chương 21: Ốc Đảo Đơn Độc

Quan Viễn Phong không có hai chân, phải luôn giữ eo thẳng tắp, thật ra là vô cùng mệt mỏi, huống chi trước đó còn có ốm đau không xua đi được.

Nhưng hắn chưa bao giờ chịu yếu thế trước mặt người khác, ngày thường luôn vai bằng ngực thẳng, lưng thẳng tắp, trầm ổn như núi, giờ phút này lại giống như có chút không chịu nổi gánh nặng, hơi run run.

Chu Vân nhìn bóng lưng hắn, trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng gõ cửa:

"Anh Quan? Đỡ hơn chưa? Đã đến giờ cơm tối rồi mà không thấy anh. Nếu như vẫn không thoải mái, tôi châm cứu cho anh? Thời tiết quá nóng, dễ bị cảm nắng lắm."

Quan Viễn Phong xoay người lại nhìn Chu Vân, có chút bất ngờ không kịp đề phòng, hốc mắt thâm thúy còn có chút đỏ, ánh mắt trông trải, nhưng giọng bình tĩnh: "Vừa nhận điện thoại, không có chú ý thời gian. Cơ thể của tôi tốt hơn nhiều rồi, cám ơn cậu."

Chu Vân vừa kinh ngạc nói: "Có tín hiệu à?" Vừa nhìn di dộng một chút.

Quan Viễn Phong nói: "Tín hiệu quân dụng cũng không tốt lắm, đã đứt mất rồi." Vừa chậm rãi vịn vào thành giường, tự mình ngồi lên xe lăn.

Chu Vân gật đầu: "Không chừng cột tín hiệu cần phải bảo trì, hy vọng có thể mau chóng đánh lui xác sống, khôi phục cuộc sống bình thường."

Anh đi tới xe lăn của Quan Viễn Phong, sau đó giúp hắn đẩy xe lăn lên sân thượng.

Nhưng loài người tinh anh muốn rút lui khỏi hành tinh xanh, bọn họ đã bị bỏ lại.

Quan Viễn Phong im lặng một chút, không muốn phá vỡ hy vọng của anh, chỉ nói: "Chắc là vậy."

Hắn không có ý định nói chuyện phi thuyền Sao Hỏa.

Vốn cho rằng có thể nhường lại, hắn sẽ chuyển suất đi của mình cho Chu Vân, nếu không được, nói ra ngược lại giống như lấy một chút lợi nhân tình, cũng không có ý nghĩa gì.

Nếu như mình vẫn còn tại chức, tứ chi còn nguyên vẹn, với công huân và quyền nói chuyện trước kia của mình, vậy hẳn là có thể tranh thủ được một suất quân y cho Chu Vân.

Nhưng như thế cũng không có khả năng giải ngũ về quê, càng chưa nói tới quen biết Chu Vân.

Tất cả công huân đã là quá khứ, con đường tương lai của loài người là không biết.

Mình đã là kẻ tàn tật, đối với sự phát triển của nhân loại sau này ở căn cứ Sao Hỏa, cũng không thể có một chút cống hiến nào.

Cơ hội quý giá như vậy, e rằng cũng là đội trưởng tranh thủ cho mình, hẳn là còn gánh không ít trách nhiệm, mình cũng không tiện nhắc lại yêu cầu gì khác.

Hắn đắm chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên một đóa hoa tươi màu đỏ tím trong veo như nước xuất hiện trước mắt hắn, cánh hoa mỏng trong suốt, từng tầng nở rộ trên một ly kem.

Chu Vân đặt nó vào trong tay hắn: "Cho anh nếm thử này."

Quan Viễn Phong nhận ly kem, khoảng cách gần mới phát hiện thì ra bông hoa trên kem lạnh là khắc từ củ cải.

Hắn bẻ một cánh hoa củ cải bỏ vào trong miệng, giòn ngọt tươi mới.

Hắn hỏi: "Củ cải ở đâu đó?"

Chu Vân giải thích: "Ở bên nhà hàng phát hiện củ cải trắng ruột đỏ, hẳn là dùng để làm trang trí đồ ăn. Tôi ngứa tay thử dao, kem cũng là bọn họ cất trong tủ lạnh, thoạt nhìn rất đắt."

Quan Viễn Phong khen anh: "Không tệ, tay nghề của đầu bếp."

Chút tình cảm thời tận thế, phiền muộn cũng trở nên phai nhạt, hắn hỏi Chu Vân: "Xem ra thu hoạch không nhỏ ở nhà hàng nhỉ?"

Nói đến đây, Chu Vân phấn chấn tinh thần: "Có nhiều thực phẩm cao cấp lắm, ngoài kem kem tuyết mà anh vừa ăn, còn có rất nhiều trái cây như sầu riêng, dâu tây, xoài, táo. Thức ăn hải sản đầy hai tủ lạnh, trong tủ lạnh còn có không ít rau tươi, đáng tiếc chúng ta nhất thời ăn không hết cũng hỏng, tôi xem có thể trồng một ít, nghĩ cách ướp khô rồi cố gắng bảo quản."

Anh mở điện thoại di động ra, cho Quan Viễn Phong xem hình ảnh, vẻ mặt vui vẻ: "Anh xem đi, còn có kho hàng chứa nguyên liệu thường dùng như dầu, gạo, mì, muối cùng với các loại gia vị, trong kho hàng đều có hóa đơn, bảo quản rất tốt."

"Về thiết bị, ngoài máy cung cấp oxy nuôi cá, máy thủy sinh, máy ozone và máy phát điện dự phòng, nhà bếp mặc dù có khí thiên nhiên, nhưng lại có một bếp lò tiết kiệm năng lượng có thể đốt củi! Còn có cả than tổ ong."

Lần này Quan Viễn Phong cũng bất ngờ: "Còn có lò đốt củi?"

Nhà hàng đương nhiên là có rất nhiều đồ ăn, nhưng cái này có rất nhiều thu hoạch, nói như vậy trận chiến hôm nay của bọn họ rất đáng giá.

Chu Vân nói: "Đương nhiên, nghĩ đến có một số nước cần ninh thời gian dài ở trên lửa, cái này tiết kiệm hơn."

Anh cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được nhà hàng này có rất nhiều thứ tốt như vậy, kiếp trước thật sự là bỏ lỡ vô ích.

Bây giờ còn có một chỗ tốt, sau này anh lấy ra thứ gì, cũng có thể nói với Quan Viễn Phong là tìm được ở trong nhà hàng.

Bọn họ lên đến sân thượng, chân trời đã tối đi rất nhiều, mặt trời đã lặn xuống núi, nhưng mặt đất sân thượng vẫn nóng hầm hập.

Thật ra, ngực Quan Viễn Phong còn có chút khó chịu, không có chút khẩu vị nào, nhưng lại không muốn làm Chu Vân mất hứng. Dù sao Chu Vân bận rộn cả ngày, còn nghiêm túc nấu ăn.

Xuyên qua sân thượng đến nhà bếp của Chu Vân, Chu Vân bưng cua trong l*иg hấp ra đặt lên bàn: "Cua tính hàn lợi tiểu, hôm nay anh bị cảm nắng, có thể ăn một ít."

Quan Viễn Phong thấy Chu Vân lấy ra hai quả cam từ bên trong, mở nắp cam ra, lộ ra thịt cua vàng ươm ở bên trong, có chút kinh ngạc: "Làm món ăn còn chú ý như vậy."

Chu Vân nói: "Cua hấp cam, trong nhà hàng có chuẩn bị sẵn, chắc là đồ ăn chuẩn bị trước, không ăn thì hỏng rồi. Còn có cà tím hấp, ớt xanh hấp nữa, mấy ngày nay chúng ta không cần dùng làm đồ ăn. Vừa lúc tôi phải nhhắn chóng sửa sang lại vườn ươm bên kia."

Quan Viễn Phong lúc này mới hiểu được, quả nhiên cũng có cảm giác chiếm được hời lớn.

Kem trong tay cũng sắp tan, tuy thường ngày hắn không thích ăn đồ ngọt, nhưng vẫn cầm muỗng múc vài miếng, vị kem ngọt mà lạnh lẽo hòa tan chảy vào trong cơ thể, cảm giác mệt mỏi đè nén trong ngực dường như đã tiêu tan đi một chút.

Quan Viễn Phong nghĩ đến dự định của Chu Vân, hỏi: "Không đủ đất nhỉ, hơn nữa nếu cậu muốn cung cấp điện dài hạn, xăng là vấn đề lớn, vẫn nên nghĩ cách sớm thu thập xăng của từng chiếc xe phía dưới. Vẫn phải nghĩ cách xuống lầu đi kiếm chút đất, trong khu dân cư có nhiều xác sống, bên này gần núi có ít xác sống hơn."

Chu Vân nói: "Không sao, có máy phát điện sức gió và năng lượng mặt trời, phía bên nhà hàng Vân Đỉnh có dự phòng."

"Ở bên kia trồng chút khoai lang, xương rồng chịu hạn. Hơn nữa tôi có dự trữ đất dinh dưỡng, lại thêm mình lên men một ít phân hữu cơ, tạm thời không cần quá lo lắng."

Quan Viễn Phong nhìn anh chậm rãi nói, biết anh là người có tính toán, không nói tiếp gì nữa.

Chu Vân lại nói: "May mà lúc ấy anh cho tôi mượn hai trăm ngàn làm cái nhà ấm kia, hiện tại có tác dụng rất lớn. Tôi vốn đã trữ không ít hạt giống dược liệu, hiện tại có thể thử gây trồng ra."

Quan Viễn Phong nghĩ đến suy nghĩ nhất thời lúc đó, cũng có chút thầm trùng hợp.

Hắn nhìn Chu Vân, Chu Vân lại nói: "Cái bẫy máu gà hôm nay kia, tôi có một ý tưởng, tôi có một cái bẫy thú, cải tiến một chút, hẳn là sẽ có thể dụ bắt một ít xác sống."

Quan Viễn Phong suy nghĩ một chút: "Một con rồi lại một con, cũng không bắt được bao nhiêu."

Hơn nữa bắt những thứ đó thì có ích lợi gì? Mùi thối của xác thối thực sự quá khó ngửi.

Hắn cầm thìa múc cua ra nếm thử một miếng, tươi mang theo chút chua, quả thật mùi vị không tệ.

Chu Vân tràn đầy phấn khởi: "Thử xem mồi nhử tôi làm có hữu dụng hay không."

Một con xác sống chính là một viên tinh hạch, bất kể thuộc tính gì cũng được. Hiện tại người có dị năng đều là cấp thấp, nâng cấp đều sẽ vô cùng rõ ràng.

Anh chỉ muốn bày bẫy thú mồi nhử ở cửa trước và bên cạnh nhà hàng bên này, mỗi ngày dụ bắt ba con, vậy chính là ba viên tinh hạch.

Anh ăn xong cua hấp cam thì đứng dậy bỏ mì vào canh củ cải, sau đó múc mì cho Quan Viễn Phong.

Quan Viễn Phong không quen ăn mấy món ăn quá tinh xảo, càng thích loại thực sự lấp đầy bụng này, nhưng rõ ràng hôm nay cơ thể hắn không thoải mái, cho nên mì sợi được nấu mềm nhuyễn dễ ăn hơn.

Hắn ăn mì sợi xong, thấy Chu Vân còn đang bẻ chân cua ăn, nhìn ra được anh rất thích ăn cua, thế là cầm dao nhỏ trên bàn gỡ thịt cua cho anh.

Hắn dùng dao lưu loát, mấy lần đã gỡ được một chén thịt cua đưa cho Chu Vân: "Dao này của cậu thật sự không tệ."

Chu Vân đẩy quả na qua cho hắn: "Anh ăn chút trái cây đi, chín rồi, để nữa là sẽ hỏng, cho tôi hạt, tôi thúc giục nảy mầm xem có thể trồng ra hay không."

Quan Viễn Phong cầm dao cắt quả na ra, chọn một bên bỏ hạt, nhìn Chu Vân đứng dậy lại đi vào trong đổ gà cho Sao Chổi bên cạnh.

Đây là con gà dùng để làm mồi nhử hôm nay, Sao Chổi ăn đến vui vẻ vẫy vẫy đuôi.

Chu Vân đã tắm rửa thay áo thun tay ngắn màu trắng và quần đùi rộng thùng thình, cánh tay mạnh mẽ, có thể thấy cho dù là tận thế, anh cũng sống rất tốt, hơn nữa còn có thể chăm sóc tốt người bên cạnh, bản thân vẫn nhờ phúc của anh.

Quan Viễn Phong nhìn chằm chằm anh ngẩn người, Chu Vân xoay người vừa vặn đυ.ng vào ánh mắt của hắn, có chút kinh ngạc: "Sao vậy? Canh gà này... anh muốn uống sao?"

Canh gà quá dầu mỡ, Quan Viễn Phong lại không thoải mái, uống vào cũng không thích hợp.

Nhưng cũng gϊếŧ gà trong ngày, anh lấy mấy chỗ không có thịt như đầu gà và chân gà nấu chín cho chó ăn, nhưng đây là gà đất anh nuôi rất lâu, lại không hớt dầu, canh rất thơm.

Quan Viễn Phong lắc đầu: "Không có gì."

Hắn chỉ đang lan man nghĩ tới tương lai của tận thế.

Sau khi loài người tinh anh rút lui, những con người còn lại có thể tổ chức chống lại xác sống sao? Nguyên nhân của xác sống là gì?

Trong vòng một đêm, khắp nơi đều là xác sống, nếu người bên cạnh có thể biến thành xác sống bất cứ lúc nào, còn có thể tổ chức chống lại xác sống một cách hiệu quả sao?

Ăn xong Quan Viễn Phong rửa chén, nhìn thấy Chu Vân đứng bên cạnh hắn rửa sạch sẽ những hạt giống quả na kia, sau đó bỏ vào trong khăn ăn, rồi lại bỏ vào trong một hộp cơm dùng một lần, phun nước lên, cẩn thận từng li từng tí đặt ở một bên.

Ngón tay anh thon dài, dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ lựa hạt giống, Quan Viễn Phong nhìn xem buồn cười: "Đây là muốn thúc giục nảy mầm? Có thể sống sao?"

Chu Vân gật đầu: "Ừ, có thể sống, anh xem dâu tây trên ban công, đó chính là tôi dùng hạt dâu tây trồng ra ấy."

Chờ có dị năng thì càng tiện hơn, chỉ cần cho một chút dị năng hệ Mộc, đều có thể sống.

Quan Viễn Phong nổi lòng kính nể, dâu tây, đó không phải là một chấm đen nhỏ trên quả dâu tây sao?

Như vậy cũng có thể trồng thành công hơn nữa còn kết nhiều quả như vậy, quả nhiên Chu Vân rất có phương pháp trong việc trồng rau.

Rửa bát xong bọn họ theo thường lệ lên sân thượng, mấy ngày nay ban ngày quá nóng, nhiệt độ không khí đạt đến hơn bốn mươi độ, bọn họ đều chỉ lựa chọn đến tối mới lên sân thượng cho gia cầm ăn, tưới rau cho cá ăn.

Mà hôm nay còn có một điểm quan trọng hơn, Chu Vân muốn đi nhà hàng mái vòm đã chiếm được làm gieo cây mới.

Núi hồ xa xa như tranh vẽ, trời cao gió nhẹ mây bay, gà vịt cá dê và chó đều ở chuồng, điều hòa để chúng nó có thể sống sót trong mùa hè nóng bức.

Quan Viễn Phong chủ động cầm chậu thức ăn đi vào cho dê ăn, đi ra nhìn thấy Chu Vân từ trong gác mái lấy ra hơn mười chồng bồn trồng cây, Quan Viễn Phong lần nữa kinh dị: "Sao chuẩn bị nhiều dữ vậy?"

Chu Vân giải thích: "Lần trước làm vườn ươm kính có đặt ở nhà xưởng nhiều một chút, rẻ."

Quan Viễn Phong: "..."

Hắn cầm thức ăn cá đi rắc vào trong bể cá xem cá tranh nhau chen lấn nổi lên mặt nước ăn thức ăn cho cá.

Chu Vân cầm lưỡi liềm cán gỗ cắt hết dây leo khoai lang và bí ngô trong vườn, thứ này từ sau cơn mưa lần trước mọc lan ra tràn đầy, sau khi Chu Vân cho chúng chút năng lượng, càng thêm khoa trương, nếu không diệt trừ, cũng sẽ xâm chiếm địa bàn của những món ăn khác.

May mà có đám heo dê thỏ này ăn thức ăn, bởi vậy cũng không sợ chúng nó lớn lên nhiều.

Chu Vân cắt lá cây xuống, dùng dao cắt rồi thả xuống tầng dưới cùng, sau đó cho thêm đất bình thường, rắc một ít phân dê, lại thêm một lớp nén trấu xơ dừa, sau đó tưới nước vào chậu, nhìn chúng nó căng phồng lên, giống như biến thành ma pháp, căng đầy chậu trồng cây.

Quan Viễn Phong rốt cuộc lại không nhịn được hỏi Chu Vân: "Anh cũng chỉ là có mỗi cái sân thượng, tại sao mua nhiều chậu trồng trọt với đất nén như vậy."

Chu Vân mỉm cười: "Tôi nghía sân thượng nhà anh lâu rồi, vẫn luôn muốn xây dựng một giàn thủy canh* đấy."

* Thuỷ canh là kỹ thuật trồng cây không cần sử dụng đất mà trồng trực tiếp trên nền giá thể (xơ dừa, mυ'ŧ xốp,…) hoặc dung dịch dinh dưỡng. Hiểu một cách đơn giản đây là mô hình trồng cây bằng nước.

Quan Viễn Phong: "..."

Giọng của Chu Vân mang theo ý cười, một câu hai nghĩa: ‘’Tôi chờ anh lâu rồi’’

Mặt trời đã lặn xuống ở chân trời, Quan Viễn Phong đưa tay cho cá ăn xong, giương mắt liền nhìn thấy Chu Vân đứng ở lan can bên cạnh, trong tay đeo găng tay bằng vải thô của anh đang cầm một nắm dây leo khoai lang, ngược sáng, hắn không thể nhìn thấy rõ được biểu cảm trên mặt của anh, chỉ cảm thấy vẻ mặt của anh khi nhìn qua dường như mang theo chút dịu dàng trân trọng.