Đôi mắt của người phụ nữ béo lập tức dán chặt vào xấp phiếu, tay vô thức lau qua chiếc tạp dề dính dầu mỡ.
“Tôi đảm bảo sẽ không nói hớ đâu! Tôi coi như chưa từng thấy qua nó!” Bà ta vội vàng đáp.
Giang Sở Sở hờ hững kẹp một tấm phiếu đưa ra trước mặt bà ta, giọng nói lạnh lùng: “Nghĩ kỹ đi rồi nhận. Quản không nổi cái miệng, mất mạng đấy.”
Người phụ nữ béo không do dự lấy một giây, lập tức gật đầu chắc nịch: “Ngài yên tâm! Người cao quý như ngài thì tôi chưa từng gặp qua, mà người đứng sau ngài chắc chắn còn lớn hơn nữa. Chúng tôi chỉ là dân thường, không dám gây chuyện!”
Giang Sở Sở nhìn bà ta đưa tay định bắt lấy tấm phiếu, rồi bất ngờ thả lỏng tay, để nó rơi xuống đất. Nheo mắt lại, cô quan sát người phụ nữ vội vàng xoay người nhặt lấy tấm phiếu như thể sợ mất.
Đúng là làm người xấu còn lắm lời tự bao biện, đó là chưa nói đến chuyện cô vốn đã khinh thường hạng tiểu nhân bội tín bạc nghĩa như thế này.
Xong việc, Giang Sở Sở lập tức quay về bên cạnh cô bé gái, nhẹ nhàng buông một câu để dẫn người đi theo mình: “Tôi biết anh trai em đang ở đâu.”
….
Sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, Giang Sở Sở hoàn thành tâm sự trong lòng, thong thả chắp tay sau lưng bước vào phòng tối nơi Giang Uẩn bị giam giữ. Cô đứng bên ngoài song sắt, từ xa nhìn anh.
Nhưng chỉ trong một giây, đôi mắt cô mở to đầy kinh ngạc.
Khi cô rời đi, trên cánh tay của Giang Uẩn rõ ràng không hề có vết thương nào đáng kể. Vậy mà lúc này, chàng trai trẻ tuổi đang suy yếu nằm sõng soài trên mặt đất, đến cả tư thế phòng vệ cũng không làm nổi. Hơi thở yếu đến mức l*иg ngực anh gần như không còn phập phồng nữa, giống như đã chết tại chỗ.
Hệ thống lên tiếng giải thích, trả lời sự nghi hoặc của cô.
“Trước khi cô xuyên đến, cốt truyện được viết như sau: Trong tầng hầm này, Giang Uẩn thi thoảng bị người khác lấy máu. Bởi vì họ thèm khát khả năng miễn nhiễm virus của hắn.”
Giang Sở Sở quay ngoắt đầu nhìn về phía tên cảnh vệ đứng bên cạnh. Đôi mắt sắc lạnh băng giá của cô khiến người kia sợ hãi.
Cô tiến lên vài bước, túm lấy cổ áo hắn, nâng giọng đầy uy lực: “Ai dám động vào vật thí nghiệm của tôi?!”
Giọng nói của cô vang vọng khắp căn phòng tối.
Điều mà Giang Sở Sở không biết chính là, chàng trai đang bất tỉnh dưới đất, sau khi nghe thấy giọng nói của cô, hàng mi dài khẽ run rẩy.