Giang Uẩn nằm trên sàn xi măng lạnh băng, ẩm ướt, cơ thể anh rã rời, suy yếu đến cực độ.
Vừa rồi, hai tên cảnh vệ bước vào, dùng dùi cui đánh anh một trận nhừ tử. Chỉ đến khi anh không thể cử động nổi nữa, bọn chúng mới lôi ra một bộ dụng cụ lấy máu.
Ống thép kẹp chặt lấy cánh tay Giang Uẩn, để lại một vết thương sâu, máu nhanh chóng chảy vào túi chứa. Chỉ trong chốc lát, 800ml máu đã đầy hai túi 400cc.
Trước đó, máu của anh cũng đã bị lấy đi. Khi được tiêm vào huyết thanh, thính giác của anh trở nên nhạy bén hơn. Giang Uẩn nghe rõ hai tên cảnh vệ đang trò chuyện ở góc tường phía xa.
Thì ra, vì phát hiện anh không sợ virus xác sống, bọn chúng đã lấy máu của cậu đi để bán, lừa rằng máu này có thể chữa khỏi virus. Một số người thân của những người bị xác sống cắn, vì quá tuyệt vọng nên chấp nhận bỏ ra số tiền lớn mua máu về thử vận may.
Tất nhiên, nghĩ chút cũng biết việc đó không thể thành công. Ban đầu, bọn chúng chỉ dùng ống tiêm, nhân lúc anh còn chưa hết thuốc tê từ phòng thí nghiệm, lén lút lấy một ít máu mỗi lần. Nhưng lần này, bọn chúng lại dùng dụng cụ chuyên nghiệp vô cùng thô bạo, rõ ràng là không còn lo hậu quả gì nữa.
Giang Uẩn cười lạnh trong lòng. Những dụng cụ này rõ ràng chỉ có ở phòng thí nghiệm. Chẳng lẽ nữ ma đầu kia muốn để anh chết vì mất máu quá nhiều sao?
Vì anh không thể đạt được hiệu quả lý tưởng mà cô mong muốn nên cuối cùng định vứt bỏ anh ư? Trước khi vứt bỏ, lại muốn rút thêm chút máu cho đợt thí nghiệm tiếp theo?
Nghĩ đến đây, lòng anh chua xót. Ở trong tình cảnh gần như cận kề cái chết này, khóe mắt anh bỗng ươn ướt. Anh không muốn chết. Anh còn muốn gặp lại em gái mình. Nếu có thể có thêm một cơ hội, anh sẽ cố gắng kích phát năng lực của bản thân. Chỉ cần làm được như thế, ít nhất anh có thể sống sót, chờ đợi cơ hội chạy trốn.
Bên tai vang lên âm thanh lớn hơn, như có người đang trách mắng điều gì đó.
“Rốt cuộc là ai? Đồ của tôi mà các người cũng dám đυ.ng vào?!” Một giọng nữ đầy phẫn nộ vang lên.
“Hắn là thực thể thí nghiệm thành công duy nhất của căn cứ này. Nếu hắn chết, thí nghiệm sẽ thất bại hoàn toàn. Các người có gánh nổi trách nhiệm không? Toàn bộ căn cứ đều đang mong chờ thành quả nghiên cứu của chúng ta đấy!”
Thì ra, không phải cô sai người đến lấy máu. Thì ra, cô không muốn anh chết.
Giang Uẩn không biết phải có tâm lý gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút may mắn.