Nữ Phụ Mạt Thế Không Làm Ác, Nam Chính, Buông Tha Ta Đi!

Chương 3.5: Lặng lẽ đi cứu em gái nam chính

Giang Sở Sở dừng chân trước mặt cô bé, nhìn xuống, giọng nói nhỏ đầy thản nhiên: “Hai ta xem như cùng hội cùng thuyền. Đều là công cụ trong tay nam chính, đều là những kẻ bị đạp lên.”

Nói xong, cô ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi ra quả táo và đưa đến trước mặt đứa trẻ.

Cô bé ngước đôi mắt đờ đẫn lên nhìn, bàn tay vừa vươn ra lại lập tức rụt lại, ánh mắt đầy khát vọng nhưng lại sợ hãi.

“Không lấy thì tôi cầm đi nhé?” Giang Sở Sở nhướng mày.

Cô bé lập tức đưa tay ra lấy, nhưng khi vừa chạm đến thì Giang Sở Sở lại rụt tay về, giọng điệu lạnh lùng: “Nếu muốn ăn thì phải ăn chậm rãi, ăn từng chút một. Hiểu không?”

Cô bé gật đầu như máy, lúc này Giang Sở Sở mới thật sự đưa quả táo cho cô bé.

Đứng dậy, Giang Sở Sở tháo kính râm xuống, nheo mắt nhìn quanh hoàn cảnh xung quanh. Những tòa nhà xiêu vẹo, khắp nơi ngổn ngang hoang tàn.

Khu vực này vốn là nơi tập trung cư dân S thành. Khi tận thế ập đến, nhờ có căn cứ quân sự gần đó mà nó trở thành khu vực an toàn đầu tiên được lập ra. Giang Uẩn trốn đến đây, dùng toàn bộ tài sản của mình để đổi lấy một hộp thuốc chống viêm nhằm cứu em gái.

Thế nhưng Giang Sở Sở lại không thể hiểu nổi. Trong tình cảnh này, tại sao anh không nghĩ đến hậu quả của việc giao phó em gái cho người khác?

Ở thời đại này, chẳng còn đạo đức hay pháp luật gì để mà tin tưởng. Giang Uẩn bị đồn là đã chết trong phòng thí nghiệm, nên người được giao nuôi Giang Tuyết liền bỏ mặc cô bé, không muốn lãng phí thêm thức ăn cho cô bé.

Trong lúc Giang Sở Sở còn đang suy nghĩ, cô bé đã ăn xong quả táo. Đến cả hạt và cuống cũng không bỏ sót.

“Chị… chị cần em làm gì sao?” Đứa bé ngước đôi mắt đáng thương lên hỏi, giọng nói ngoan ngoãn và hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng.

Giang Sở Sở vì thiết lập nhân vật nên không thể giả bộ dịu dàng được, cũng chẳng buồn giả vờ hỏi han rằng vì sao cô bé lại ở một mình.

Cô nhìn về phía hành lang, chọn chỗ đặt chân tốt nhất rồi ưu nhã tiến vào. Nghiêng người tránh một tấm rèm rách nát, cô tìm thấy một người phụ nữ béo đang xào rau trong căn bếp chật hẹp ở thông đạo.

Đây chính là kẻ mà Giang Uẩn đã tin tưởng gửi gắm em gái mình.

“Bên ngoài có cấp trên nhìn trúng đứa trẻ đó. Sau này, nếu có ai hỏi, bà cứ nói nó đã chết rồi.”

Giang Sở Sở lấy từ trong túi xách ra một xấp phiếu lương thực, mỗi phiếu đổi được một cân gạo. Dù thô sơ nhưng trong thời kỳ tận thế, giá trị của chúng tuyệt đối không nhỏ. Số phiếu trong tay cô cũng không ít, phải đến năm, sáu tờ.