“Thật tốt quá! Vậy là vẫn còn cứu được!” Giang Sở Sở nhảy bật khỏi sofa.
“Cô định làm gì?” Hệ thống hỏi với giọng ngờ vực.
“Cứu em gái anh ta, dùng mạng của cô bé đổi lấy mạng của tôi sau này. Đến lúc đó, Giang Uẩn chắc chắn sẽ đồng ý ‘mua bán’ này thôi. Khi anh ta đã trở nên mạnh mẽ, thì nhân vật em gái chẳng còn quan trọng nữa!”
“Có phải cô quá ngây thơ rồi không?” Hệ thống khinh thường nói. “Không cần giao dịch với kẻ mạnh hơn cô. Quy tắc luôn do kẻ mạnh đặt ra, đó là kinh nghiệm tôi đúc kết từ vô số thế giới.”
“Tôi cược rằng Giang Uẩn nhất định sẽ tìm thấy em gái. Sau đó, muốn làm gì cô thì vẫn như cũ thôi.” Lý lẽ hệ thống rất đầy đủ, thật giống một người mẹ già đang răn dạy.
“Đến lúc đó tôi sẽ để anh ta thả tôi đi trước, chờ chạy xa rồi mới nói cho anh ta biết em gái anh ta ở đâu. Quyền chủ động nằm trong tay ta. Kiểu người cuồng em gái như anh ta, vừa nghe tin em gái còn sống thì nhất định sẽ làm theo lời tôi thôi.”
Hệ thống không nói lại được cô, nên đành im lặng.
Giang Sở Sở cười đầy tự tin, đứng trước gương chọn một bộ áo gió màu xám nhạt, dùng một chiếc thắt lưng mảnh thắt lại ở eo. Phía dưới là chiếc quần thụng và một đôi bốt da đen cao đến gối. Cuối cùng, cô đội một chiếc mũ dạ tròn nhỏ, khéo léo che đi mái tóc dài, rồi đeo kính râm.
Trong gương, hình ảnh phản chiếu tựa như một nữ đặc vụ từ trong poster điện ảnh bước ra.
“Hoàn hảo!” Giang Sở Sở nhếch mày, vừa ra khỏi phòng vừa tiện tay mang theo chiếc túi xách nhỏ tinh xảo mà căn cứ đã cấp cho cô.
Nghĩ ngợi một chút, cô cầm thêm một quả táo từ trên bàn, sau đó đi thẳng đến phòng thí nghiệm.
Đứng trước cửa phòng, cô lạnh nhạt dặn hai tên cảnh vệ: “Tôi có việc, không cần đi theo.”
“Vâng, tiến sĩ Giang! Cô chú ý an toàn!” Hai người gật đầu, thái độ cung kính.
Dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, Giang Sở Sở men theo một con đường ngầm nhỏ đến một căn nhà ngang cũ kỹ. Cô vòng qua các bức tường xiêu vẹo, lách người qua một kẽ hở trong hàng rào, cuối cùng nhìn thấy một bé gái đang co ro dưới lớp áo tơi rách nát.
Đứa trẻ gầy trơ xương, tóc khô khốc kết thành từng mảng bết dính. Cuối thu rồi mà cô bé vẫn mặc một bộ áo mỏng tang, cả người bẩn thỉu đến thảm thương. Đôi mắt vốn dĩ là cửa sổ tâm hồn thì giờ lại trống rỗng, không còn chút ánh sáng nào.
Nhận thấy áo tơi bị kéo ra, cô bé yếu ớt dịch người lùi lại, cúi đầu thấp hơn nữa.