Nữ Phụ Mạt Thế Không Làm Ác, Nam Chính, Buông Tha Ta Đi!

Chương 3.3: Lặng lẽ đi cứu em gái nam chính

Giang Sở Sở nói xong liền ngẩng cao đầu như thường lệ, không quay đầu lại mà kéo mở cửa sắt. Tiếng gót giày cao gót vang lên lộc cộc, áo blouse trắng phấp phới theo từng bước chân mạnh mẽ, rồi biến mất khỏi tầm mắt của Giang Uẩn.

Người đàn ông nhích người một cách gian nan, dựa vào bức tường phía sau, khóe môi nhếch lên, hừ lạnh một tiếng.

Nếu anh nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên tiến sĩ Giang bộc lộ cảm xúc khác lạ như thế.

Hóa ra, cô cũng là người có cảm xúc. Nếu không, cần gì phải nói đôi lời thừa thãi để lật tẩy lời dối trá của anh?

Giang Uẩn cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay, máu đã ngưng kết lại nhưng nơi đó dường như có chút ửng vàng. Là thứ gì đã chạm qua vết thương của anh sao?

….

Giang Sở Sở trở về phòng mình. Căn phòng này đã được các chuyên gia sắp xếp lại hoàn toàn mới, thậm chí mâm trái cây trên bàn trà cũng vừa được thay mới.

Trong căn cứ tận thế này, có được trái cây quả thực không dễ dàng gì.

Cô cầm một quả táo nhỏ vừa khít trong lòng bàn tay, lau qua trên váy, rồi cắn mạnh một miếng giòn tan.

“Căn cứ không có phân bón à? Trái cây nhỏ thế… Nhưng đúng là ánh sáng chiếu đủ, rất ngọt đấy. Xem ra việc con người xả khí thải cũng có lợi cho môi trường, ít nhất không khí khá tốt.” Cô vô tư trò chuyện cùng hệ thống.

“Cô định ở mãi chỗ này sao?”

“Nếu trong truyện không viết về tôi, vậy sao tôi phải ngồi mãi trước đống thí nghiệm u ám đó chứ.”

“Hết chương này, phần của cô sắp tới rồi.”

“Sắp đến đoạn tôi ra sân khấu à?” Giang Sở Sở nhai táo, vừa hỏi vừa lặng lẽ xem lại cốt truyện qua hệ thống.

Hóa ra, theo nguyên tác, nam chính bị cô kéo ra ngoài rồi nhìn thấy một người quen. Chính là cô em gái mà anh đã nhờ người khác nuôi dưỡng hộ. Anh kích động bắt lấy người đó hỏi han, nhưng câu trả lời là đứa bé đã chết.

Vậy là nam chính phát cuồng, sức mạnh bùng nổ, phá hủy mọi thứ xung quanh và không thể khống chế lại bản thân.

Vai phản diện Giang Sở Sở sau khi nhìn thấy kết quả, mãn nguyện quay về phòng thí nghiệm. Từ đó, Giang Uẩn mang theo thù hận, quyết tâm trở nên mạnh mẽ để báo thù cho em gái.

“Khó trách đến tận lúc tôi chết cũng chẳng thấy em gái anh ta xuất hiện. Thì ra là đã chết từ trước rồi.” Giang Sở Sở lẩm bẩm.

Hệ thống đột ngột chen vào: “Thời điểm này, em gái anh ta vẫn chưa chết.”

“Thật sao?” Giang Sở Sở mừng rỡ, quả táo rơi khỏi tay. “Bây giờ tình hình cô bé thế nào?”

“Sắp chết đói rồi.”