Nữ Phụ Mạt Thế Không Làm Ác, Nam Chính, Buông Tha Ta Đi!

Chương 3.2: Lặng lẽ đi cứu em gái nam chính

Cô vừa nói xong, tiêu tốn không ít can đảm mới dám dùng gót giày cao gót dẫm lên đùi nam chính. Đôi giày cao gót màu xanh lục sẫm, tinh tế và đẹp đẽ, tương phản với sự nhẫn tâm của hành động.

Mũi giày nhọn đâm vào vết thương còn chưa khép lại, khiến Giang Uẩn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Giang Sở Sở, tràn ngập hận ý.

“Hệ thống, có phải tôi quá đáng quá không? Anh ta nhìn như muốn nuốt chửng tôi vậy!” Giang Sở Sở thì thào trong hoảng hốt.

“Nguyên tác còn viết cô lấy roi nâng cằm nam chính cơ.”

“Cái gì?! Tôi còn nhục nhã anh ta đến thế ư?!” Giang Sở Sở kinh hoàng. Chẳng trách kết cục của cô lại thê thảm như vậy. Nhưng không làm thì cũng không xong.

Giang Sở Sở tự an ủi bản thân. Cố chịu đựng một chút nữa thôi là xong, nguyên tác miêu tả quá trình này cũng đâu có dài.

Nhưng khi cô thật sự nâng roi lên, chuẩn bị làm theo kịch bản, đôi mắt Giang Uẩn đột nhiên chuyển sang màu đỏ ngầu.

Chết tiệt! Đây là dấu hiệu cho thấy anh sắp tung chiêu lớn!

Ký ức của tối qua vẫn còn rõ mồn một trong đầu, suýt chút nữa anh đã cắn đứt tay cô. Lần này thì Giang Sở Sở lập tức thu chân lại, lùi về phía sau vài bước, đứng ngoài phạm vi sợi xích sắt trên cổ Giang Uẩn.

Ngay lúc đó, ánh mắt của nam chính khôi phục lại bình thường. Anh khẽ cười đầy châm biếm.

“Tiến sĩ Giang cũng có lúc sợ hãi sao? Chẳng phải đây là điều cô mong muốn nhất ư?”

Giang Sở Sở: “….”

Cô không thèm nói thêm lời nào, lại vung thêm một roi. Tên nam chính này thật quá đáng! Ngày nào cũng phải nói lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy. Ở cùng anh lâu ngày, sớm muộn gì cô cũng sẽ tức chết mất.

Ngày mai cô sẽ khiến anh không thể mở miệng được nữa.

Sau cú roi đó, Giang Uẩn đau đến gục đầu xuống, không chịu đựng nổi nữa mà quỳ chuyển thành ngồi. Giang Sở Sở nhìn anh không chớp mắt, thu roi lại, quấn gọn rồi treo lên tường, đây là điều mà hệ thống vừa mới thuyết phục cô làm.

Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, cô cũng có thể nói đôi lời khác.

“Thực nghiệm thể A189, anh còn chưa hoàn toàn khống chế được năng lực của mình đúng chứ?” Giang Sở Sở lạnh giọng, dùng danh xưng mà nguyên chủ thường gọi anh.

Theo nguyên tác, nam chính phải qua rất nhiều chương mới có thể thuần thục kiểm soát sức mạnh. Vừa rồi thoáng hiện năng lực đó chỉ là sự kiện ngẫu nhiên mà thôi.

Anh còn dám tiếp tục ngông cuồng trước mặt cô? Năng lực thì có hạn mà khẩu khí lại lớn.

Thế nên việc cô lùi về sau chỉ là phản xạ phòng vệ thông thường, tuyệt đối không phải vì sợ hãi!