Tả Khâu Yến tắm rửa đến tận 9 giờ 50 phút mới bước ra, mái tóc dài vẫn còn ướt sũng. Giản Tử Mạch nhìn thấy mà nhướng mày, nhưng cậu không nói gì. Đối với những người có tính cách phản nghịch như Tả Khâu Yến, việc thúc giục quá nhiều chỉ khiến họ phản cảm hơn. Cậu tin rằng đôi lúc nên để họ tự do một chút, như cách xử lý sự việc hôm trước với chuyện giặt quần áo. Sau sự kiện đó, Giản Tử Mạch không nhắc lại, và Tả Khâu Yến cui cùng cũng tự giác giặt đồ cẩn thận hơn.
"Chẳng lẽ mình đã có tâm thái của một ông già 50-60 tuổi?"
Giản Tử Mạch tự giễu, ôm quần áo đi vào phòng tắm. Trong lòng cậu vẫn không ngừng hoài nghi, có lẽ việc lớn lên cùng ông nội và những người bạn già của ông đã khiến cậu có suy nghĩ như vậy.
Khác với Tả Khâu Yến, Giản Tử Mạch tắm rất nhanh, chỉ mất mười lăm phút. Nếu là lúc ở trường học, cậu thậm chí còn nhanh hơn, đôi khi chỉ cần ba đến năm phút là xong vì bận đọc sách ở thư viện đến sát giờ tắt đèn.
Khi bước ra, cậu đi đôi guốc gỗ, tóc ngắn vẫn còn ướt, vừa lau vừa bước về phòng. Cậu nghĩ rằng sẽ thấy Tả Khâu Yến vẫn đang ngồi hong tóc, nhưng bất ngờ thay, người kia đã nằm xuống giường. Mái tóc dài như suối mực xõa ra trên nền áo đỏ rực, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Thời gian như ngưng đọng, và Giản Tử Mạch bất giác dừng lại. Cậu đứng ngây ra ở cửa một lúc lâu, ánh mắt dán chặt vào người nằm trên giường. Cuối cùng, cậu bước nhẹ nhàng tới giường mình, ngồi xuống và tiếp tục lau tóc. Nhưng ánh mắt thì vẫn không rời khỏi Tả Khâu Yến.
Với mái tóc ngắn, Giản Tử Mạch lau khô rất nhanh. Cậu nằm xuống giường, không tắt đèn ngay, mắt vẫn hướng về phía đối diện. Nhìn người kia, trong lòng cậu dấy lên một cảm giác khó tả.
Tả Khâu Yến tóc dài, mặc áo đỏ, dáng người thon gọn thanh thoát. Đặc biệt, vòng eo của hắn rất nhỏ, nhỏ đến mức khiến Giản Tử Mạch không kiềm được mà muốn dùng tay đo thử. Nhưng lý trí cậu cuối cùng vẫn chiến thắng sự cám dỗ.
"Tại sao mình lại có cảm giác giống mấy tên biếи ŧɦái vậy? Rõ ràng Yến Yến cũng là nam mà."
Giản Tử Mạch lại tự trào phúng, nhưng ánh mắt vẫn vô thức nhìn chằm chằm người đối diện. Cuối cùng, mệt mỏi kéo đến, cậu thϊếp đi lúc nào không hay.
Căn phòng rơi vào sự tĩnh lặng tuyệt đối, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn của hai người. Đối với người bình thường, âm thanh này nhỏ đến mức không nghe thấy. Nhưng với những chiến sĩ sở hữu ngũ giác vượt trội, đặc biệt là người có tinh thần lực cao như Tả Khâu Yến, họ có thể cảm nhận mọi âm thanh và cảm xúc trong phạm vi mười dặm nếu không kích hoạt lá chắn tinh thần.
Loại cảm giác này không chỉ bao gồm âm thanh, mà còn cả cảm xúc từ người khác, khiến bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Bi thương, thống khổ, tuyệt vọng, cao hứng…
Mọi cảm xúc trong thế gian, chiến sĩ đều có thể cảm nhận được.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân gây ra hội chứng cuồng táo của họ.
Tả Khâu Yến mở mắt, đôi mắt vốn lãnh đạm, hờ hững vào ban ngày giờ đây tràn ngập sự vặn vẹo. Sắc mặt hắn tái nhợt đến mức đáng sợ, mồ hôi lạnh trên thái dương chảy dài xuống, môi mím chặt đến mức trắng bệch.
Ban đêm là lúc cảm xúc của con người trở nên phức tạp nhất. Tuyệt vọng, đau khổ, những tiếng gào thét không ngừng tái hiện trong tâm trí hắn. Đó là một không gian mà mắt không nhìn thấy, nhưng lại khiến người ta rơi vào tuyệt vọng cùng cực.
“Tê tê tê!”. Mau thả xà ra
Tiếng rít của vương xà vang lên. Lượng tử thú của Tả Khâu Yến cảm nhận được hơi thở của tiểu chủ nhân, nó muốn phá vỡ mọi rào cản để thoát ra ngoài.
Tả Khâu Yến không đáp lại vương xà. Đôi mắt hắn lờ đờ, tay phải bất giác chạm vào tay trái. “Rắc!” Một tiếng vang nhỏ, xương cốt lệch vị, cơn đau dữ dội truyền đến khiến ý thức hỗn loạn của hắn trở nên thanh tỉnh hơn.
“Tê tê tê!”. Xà đau, mau thả xà ra
Tiếng rít của vương xà càng lúc càng gấp gáp, nó không ngừng quẫy đạp trong tinh thần thể của hắn, cố gắng phá vỡ mọi giới hạn nhưng bị áp chế mạnh mẽ.
Trong phòng ngủ, tiếng thở dốc nhỏ nhẹ vang lên. Dưới ánh đèn ấm áp, một tia sáng thoáng qua. Vương xà đột ngột xuất hiện trong thực tại, lao nhanh về phía đối diện. Nó cuộn tròn quanh thân người thanh niên đang nằm trên giường, cái lưỡi rắn thè ra một cách dồn dập nhưng dần chậm lại. Cuối cùng, nó thu nhỏ lại và chui thẳng vào ngực của Giản Tử Mạch.
“Hô!”
Tiếng thở dốc nhỏ dần rồi biến mất, căn phòng trở lại sự tĩnh lặng vốn có.
Đôi mắt từng nhuốm bão tố của Tả Khâu Yến giờ đã bình tĩnh trở lại, thanh sạch và sâu thẳm, như ngọc mặc tĩnh lặng nằm dưới đáy uông tuyền, tinh khiết đến mức mê hoặc.
Giản Tử Mạch, người vốn hiếm khi mơ thấy bị rắn đè, không ngờ lần này ở chung phòng với Tả Khâu Yến lại xuất hiện ảo giác như vậy. Không, không phải ảo giác. Bỗng dưng mở mắt, cậu nhìn thấy ngay trên ngực mình một con rắn đen dài chỉ bằng ba ngón tay đang ngủ ngon lành.
"Lượng tử thú cũng cần ngủ sao?"
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Giản Tử Mạch. Cậu hít một hơi thật sâu, cẩn thận nhấc con rắn nhỏ sang một bên. Nhưng khi cậu vừa xoay người, cảnh tượng trước mắt suýt khiến cậu hét lên.
Tả Khâu Yến không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang ngồi bên mép giường, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào cậu. Trong đôi mắt ấy không rõ là cảm xúc gì. Khuôn mặt hắn tái nhợt, không chút máu, nhưng tinh thần so với sáng nay lại có vẻ khá hơn rất nhiều.
Giản Tử Mạch nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, 8 giờ sáng. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Yến Yến thức dậy vào giờ này.
“Chào buổi sáng!” Giản Tử Mạch ngáp một cái, giọng có chút ngái ngủ. “Hôm nay dậy sớm vậy, là Tiểu Hắc đánh thức anh à?”
Con vương xà bị đặt sang một bên, đang định bò lên người tiểu chủ nhân, vừa nghe câu này lập tức lăn trở lại giường, tiếp tục “ngủ”. “Không có, xà không có, xà đang ngủ.”
“Không phải.” Tả Khâu Yến khẽ khàn giọng trả lời, tránh ánh mắt của Giản Tử Mạch. Hắn đứng dậy, chân trần bước vài bước trên sàn nhà. Cảm nhận được ánh mắt âm trầm phía sau, hắn quay đầu lại, bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Giản Tử Mạch đang tập trung vào đôi chân trần của mình. Nghĩ ngợi một lúc, hắn lùi lại hai bước, xỏ vào đôi guốc gỗ.
Gương mặt lạnh lùng của Giản Tử Mạch lập tức tan băng, thay vào đó là nụ cười híp mắt, tràn đầy niềm vui.
Phòng rửa mặt của tòa nhà này nằm ngay bên ngoài phòng tắm, có hai bồn rửa mặt và hai chiếc gương, mang đậm phong cách gia đình. Giản Tử Mạch cũng không đợi Tả Khâu Yến trước, vì cậu đang chuẩn bị cho ngày khai trương vào ngày mốt, công việc nhiều vô kể nên thời gian rất gấp rút.
Cậu bóp kem đánh răng ra bàn chải, bưng cốc nước, đứng bên cạnh Tả Khâu Yến và bắt đầu chải răng xoàn xoạt. Thi thoảng cậu lại nhìn Tả Khâu Yến qua gương, mỉm cười híp mắt, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Tiểu Hắc bò qua bò lại trên người Giản Tử Mạch, thấy tiểu chủ nhân cười với chủ nhân của mình, nó cũng quay sang nhe răng, le lưỡi với Tả Khâu Yến, để lộ ba chiếc răng nanh nhỏ xíu.
Tả Khâu Yến: “…...”
Giản Tử Mạch làm việc nhanh nhẹn hơn Tả Khâu Yến, vừa mới xuống lầu đã nghe thấy giọng nói sang sảng của Âu Dương Tinh:
“Các cậu thích ăn cháo kê hay là bánh mì hamburger?”
“Cháo kê, bánh bao hoặc bánh hấp, thêm sữa đậu nành cũng được, chúng tôi thường ăn những món này.”
Là giọng của Chương Tục.
“Giống tôi vậy! Tôi cũng thích những món này, thêm cả bánh cuốn và canh hồ tiêu nữa.”
Âu Dương Tinh thao thao bất tuyệt kể tên các món ăn sáng. Khi Giản Tử Mạch bước xuống, cô đã vào trong bếp.
“Sao mọi người dậy sớm thế?” Giản Tử Mạch chào hỏi Tưởng Nghiêm.
“Ở khách sạn không thoải mái, đến sớm một chút để bàn thêm chuyện khai trương.” Tưởng Nghiêm thật ra có cùng suy nghĩ với Giản Tử Mạch. Ngày khai trương sắp tới, cửa hàng tuy đã trang trí xong, nhưng nguyên liệu nấu ăn vẫn chưa chuẩn bị đủ. Thực đơn chính thức cũng chưa được quyết định, còn nhiều thứ phải làm.
“Được rồi, ăn sáng xong thì họp luôn.” Giản Tử Mạch không ngờ một ngày nào đó mình cũng trở thành một “kẻ cuồng họp”.
Mọi người đồng thanh đồng ý, rồi bận rộn chuẩn bị. Đợi Âu Dương Tinh mang bữa sáng ra, Tả Khâu Yến cũng vừa xuống lầu. Sau khi ăn xong, cả nhóm tụ họp quanh một chiếc bàn để bắt đầu cuộc họp.
“Hôm khai trương, tôi dự định làm một bữa tiệc lưu động và phát sóng trực tiếp. Ở cửa hàng sẽ nhận đặt trước 30 bàn, chia thành ba buổi sáng, trưa và chiều,” Giản Tử Mạch giải thích. Trước đó, cậu đã cải tạo khu vực sảnh, mở rộng lên hơn 70m². Tuy nhiên, để không làm không gian quá chật chội, cậu chỉ bố trí 10 bàn, mỗi bàn ngồi được 4 người. Như vậy, trong ngày khai trương chỉ có thể tiếp đón 120 khách. “Ngoài ra, về suất ăn mang đi, các cậu nghĩ làm bao nhiêu là hợp lý?”
“Phát sóng trực tiếp của cậu không ít người theo dõi, mà chỉ nhận 30 bàn thôi, liệu có ổn không?” Chương Tục lo lắng. Hắn biết lão bản có lượng fan lớn, việc này có thể khiến khách tranh nhau đặt chỗ.
“Chúng ta đang hướng tới mô hình hạn chế, cao cấp và tinh tế. Không gian ở đây vốn nhỏ, nếu cho quá đông người vào sẽ rất lộn xộn,” Giản Tử Mạch giải thích. Thật ra cậu cũng từng nghĩ đến việc tìm một nơi lớn hơn, nhưng hiện tại không có thời gian. Số tiền Tả Khâu Yến đưa cùng với tiền thưởng từ nhóm Đồ Tham Ăn chỉ là khoản ngoài ý muốn, dù đã có tiền nhưng triển khai kế hoạch vẫn cần thời gian. “Hiện tại, trọng tâm của chúng ta là phát triển suất ăn mang đi. Đúng rồi, trước đó tôi đã đặt một lô hộp gỗ ở cửa hàng đồ gia dụng, Chương Tục, anh giúp tôi tiếp nối việc này.”
“Không thành vấn đề.” Chương Tục gật đầu. Hắn vốn đã cùng tham gia vào việc trang trí cửa hàng nên rất quen thuộc với những nhà cung cấp đó.
“Tôi vẫn chưa học cách làm dược thiện, sợ rằng ngày khai trương không giúp được gì nhiều.” Âu Dương Tinh có chút lo lắng. Cô từng tìm thầy học làm dược thiện và cũng đọc nhiều tài liệu liên quan, nhưng dù thỉnh thoảng có tự nấu ở nhà, việc áp dụng vào kinh doanh lại là chuyện khác, cô không chắc mình có thể làm tốt.
“Yên tâm đi, tôi sẽ hướng dẫn cô trong hai ngày,” Giản Tử Mạch trấn an, rồi nói thêm: “Hôm nay sau khi phát sóng trực tiếp, tôi sẽ tạm nghỉ hai ngày, đến đúng ngày khai trương. Chúng ta vẫn còn thời gian.”
Nghe vậy, Âu Dương Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cả nhóm tiếp tục thảo luận về vấn đề định giá. Cuối cùng, họ nhận ra cần phải gặp gỡ và trao đổi với nhà cung cấp dược liệu vào buổi trưa thì mới có thể xác định giá cả một cách chính xác.
Cuộc họp kéo dài gần đến 10 giờ mới kết thúc. Giản Tử Mạch hẹn gặp nhà cung cấp dược liệu vào lúc 2 giờ chiều. Trước đó, cậu tranh thủ tiến vào thế giới XN để thăm khám cho những bệnh nhân đã đặt lịch từ ngày hôm qua. Các công việc khác được giao lại cho mọi người, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng. Tả Khâu Yến cũng không ngoại lệ; hắn muốn làm rõ cách thức quản lý thu chi.
Khi Giản Tử Mạch bước vào thế giới XN, mọi người đã chờ sẵn trong “Thánh Thủ Đường”. Đây là nơi mà cậu đã thiết lập chế độ chỉ tiếp đón những người đã đặt hẹn, vì vậy trong tiệm lúc này chỉ có năm người. Tuy nhiên, một trong số đó trông không giống với người đã đặt lịch!
“Ta là Mã Văn, mọi người thường gọi ta là Phong Mã. Tài khoản này ta mua lại,” Phong Mã lên tiếng, gương mặt thanh tú với ria mép mỏng, khí chất phong lưu phóng khoáng, trông rất cuốn hút: “Không phiền chứ?”
Giản Tử Mạch chớp mắt vài lần, cảm thấy khó xử. Cậu đã từng nhấn mạnh rằng tài khoản không được bán lại, không ngờ vẫn có người lách luật: “Hy vọng đây là lần cuối.”
Phong Mã bật cười ha hả, xem như đồng ý ngầm với lời nhắc nhở của Giản Tử Mạch: “Cậu cứ khám bệnh cho họ trước đi, tôi chờ.”
Giản Tử Mạch gật đầu, cũng nghĩ rằng người này đến đây chắc chắn không chỉ để khám bệnh.
Hôm nay những người đến đều mắc chứng cuồng táo ở giai đoạn nhẹ hoặc đầu giai đoạn giữa. Tuy nhiên, bệnh cuồng táo một khi bước vào giai đoạn giữa hoặc nặng sẽ rất khó điều trị. Với những trường hợp này, tại bệnh viện hầu như không thể xếp lịch với các chữa trị sư hàng đầu. Điều trị bằng các phương pháp khoa học kỹ thuật chỉ là một cách tốn kém mà lại không mấy hiệu quả, chủ yếu dùng để duy trì sự sống cho bệnh nhân nặng. Kết quả là, bệnh nhân không được chữa trị kịp thời ở giai đoạn nhẹ, để bệnh kéo dài đến giai đoạn nặng hơn.
“Trước đây tôi đã dạy các bạn một số món dược thiện trong các buổi phát sóng trực tiếp. Các bạn có thể tự làm để cải thiện sức khỏe. Lần này, tôi sẽ kê một đơn thuốc trị liệu dược thiện, đến lúc đó hãy đến tái khám,” Giản Tử Mạch nói xong liền cúi đầu viết vài dòng, nhanh chóng đưa đơn thuốc cho từng người.
Trên mỗi đơn thuốc ghi rõ phương thuốc và giá cả. Sau khi xác nhận, chỉ cần thanh toán là được.
“À đúng rồi, các bạn có biết gì về triệu chứng nặng của bệnh cuồng táo không?” Giản Tử Mạch hỏi thêm. Trước mắt, tất cả những người đang khám đều chỉ ở giai đoạn đầu hoặc giữa, người nặng nhất là nữ bệnh nhân Lý Hoa mang theo lượng tử thú sư tử. Đáng tiếc là cô ấy không chịu điều trị.
Giản Tử Mạch từng đọc trên Tinh Võng về các triệu chứng nặng của bệnh cuồng táo, nhưng cảm giác rằng những người trực tiếp trải qua sẽ hiểu rõ hơn.
Mấy người nhìn nhau, một người dè dặt nói: “Nghe nói thì...”
“Tôi biết, tôi biết. Nhà tôi có một người mắc bệnh ở giai đoạn nặng,” Phong Mã lập tức tiếp lời. Hắn đến đây hôm nay cũng vì việc này: “Ông ng... của ta...”
Lời nói chợt ngừng lại.
Giản Tử Mạch đoán được phần nào hắn đang lo lắng, liền nhìn sang bốn người còn lại. Hiểu ý, họ nhanh chóng thanh toán tiền và đăng xuất khỏi hệ thống.
“Anh cứ nói về trường hợp nặng đó đi,” Giản Tử Mạch lên tiếng. Nhìn thời gian, cậu nhận ra mình còn nửa tiếng trước khi gặp nhà cung cấp dược liệu. Tận dụng thời gian này để hiểu thêm về bệnh là rất cần thiết.
“Ông ngoại tôi đã hôn mê gần 70 năm,” Phong Mã thu lại nụ cười thường ngày, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng: “Anh họ của tôi là một chữa trị sư cấp 2S, thậm chí còn từng mời Âu Dương nữ sĩ hỗ trợ đánh thức ông ngoại, nhưng đều không thành công.”
Giản Tử Mạch từng nghe danh Âu Dương nữ sĩ, người chữa khỏi sư cấp 3S duy nhất của Đế Quốc. Bà ấy đã lớn tuổi, nhưng danh tiếng và năng lực thì không ai sánh bằng. Đây là lần đầu tiên cậu nghe nhắc đến bà trong thế giới hiện thực.
“Những điều cơ bản về bệnh nhân chắc cậu cũng biết, để tôi nói kỹ về tình trạng của ông ngoại tôi,” Phong Mã cố gắng nhớ lại những gì bác sĩ đã nói khi còn điều trị: “Nghe nói lá chắn tinh thần của ông đã hoàn toàn tan vỡ trước khi hôn mê. Cho dù tinh thần lực có mạnh đến đâu cũng không thể chống đỡ nổi. Từ lúc đó, mỗi ngày ông phải chịu đựng cảm giác đủ loại cảm xúc và âm thanh của mọi người suốt 20 giờ. Sắc mặt thì tái nhợt, như thể máu trong người bị rút cạn. Cơn cuồng táo ban đầu bùng nổ một đến hai lần mỗi tháng, sau đó tăng lên ba lần. Tính tình ông trở nên nóng nảy, đa nghi, thậm chí tự làm tổn thương bản thân...”
Nói đến đây, mắt Phong Mã đỏ lên. Hắn nhớ mẹ mình từng kể rằng vài năm cuối trước khi ông hôn mê, ông sống như trong địa ngục. Hôn mê, có lẽ đối với ông ngoại, lại là một dạng giải thoát.
Giản Tử Mạch lặng lẽ lắng nghe, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng. Một số triệu chứng mà Phong Mã nhắc đến rất giống với tình trạng của Tả Khâu Yến, nhưng may mắn là Yến Yến dường như chưa nghiêm trọng đến mức đó.
“Lá chắn tinh thần...” Giản Tử Mạch thầm nghĩ, quyết tâm tìm hiểu kỹ hơn về vấn đề này.
Hiện tại, cậu nhận ra mình vẫn còn hiểu biết quá ít về căn bệnh cuồng táo.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Gần đây tôi đọc được một bài báo nói rằng thế hệ này có thể đạt được tuổi thọ trung bình 100 năm.
Haha, không biết là thật hay giả, nhưng với sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, tuổi thọ con người chắc chắn sẽ ngày càng tăng.